Người Tìm Xác
Chương 320 : Ép buộc nhập ngũ
Ngày đăng: 05:39 30/04/20
Lúc tôi nhìn số thù lao Oshima Masao trả cho lần đi này thì cũng giật mình, chỉ riêng tiền đi lại thôi mà mỗi người đã 100 vạn, nếu có thể tìm được thi thể, số tiền thanh toán sẽ tăng lên gấp đôi....
Tôi biết khi chú Lê nhìn thấy số thù lao này sẽ động lòng, nhưng lúc trước chú ấy nói chắc nịch không làm, nếu bây giờ đổi giọng ngay thì không hay cho lắm.
Nên cái danh tiểu nhân này để tôi gánh vác vậy! Tôi cười ha ha nói: “Người Nhật Bản này đã có thành ý như vậy, xem ra ông ấy cũng rất muốn tìm ông nội, chúng ta coi như giúp ông ấy vậy!”
Chú Lê giả bộ cân nhắc đôi chút rồi nói: “Vậy được rồi, lần này chúng ta bỏ qua thành kiến quá khứ, giúp họ một lần!”
Sau đó tôi gọi điện cho chị Bạch, thông báo chúng tôi đồng ý làm, nhưng kế hoạch cụ thể chúng tôi cần thương lượng thêm. Chị Bạch vui vẻ nói: “Được, mọi người chuẩn bị tốt đi rồi báo chị...”
Sau khi cúp điện thoại, tôi thấy chú Lê trầm ngâm, cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó cầm điện thoại lên không biết là gọi cho ai, nhưng nghe cách nói chuyện có vẻ khá thân quen.
Kết quả, sáng sớm hôm sau chúng tôi đến nhà chú Lê thì gặp lại người quen đã lâu không gặp, La Hải, hóa ra tối qua chú ấy gọi cho anh! Chú Lê nói nếu muốn vào rừng tìm hang, không có La Hải thì không tìm được!
Tôi thấy La Hải thì đi tới ôm anh một cái, hơn một năm không gặp, anh đã đen hơn nhiều. Chỉ có Đinh Nhất đi đến gần anh thì chun mũi nói: “Không phải anh vừa đi đào mộ chứ, trên người nặng mùi thế?”
La Hải cười ha ha nói: “Thằng nhóc cậu đúng là mũi thính! Tôi vừa một mình làm vụ lớn, chưa rảnh mấy ngày đã nhận được điện thoại của chú Lê.”
Tôi nhìn Oshima Masao cung kính dùng hai tay giao cho tôi, tôi cũng không dám tùy tiện cầm lấy, đành phải dùng hai tay nhận, sau đó cẩn thận cảm nhận tàn hồn bên trên…
Thế nhưng, dù thử qua mấy lần, mặc dù tôi có thể cảm nhận được tàn hồn của Oshima Koichi, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ ký ức nào khi còn sống của ông ấy, chuyện này thật quái quỷ? Tôi cẩn thận nghiên cứu cái túi bọc ngoài phong thư.
Tôi bảo Tiểu Triệu hỏi lại Oshima Masao xem túi này làm bằng chất liệu gì? Không ngờ Oshima Masao lại đắc ý nói, chiếc túi này là sản phẩm khoa học mới của công ty bọn họ, cái gì Nano mới, chống được chất phóng xạ, cách điện, còn chịu được nhiệt độ cao, tóm lại là không hỏng được!
Tôi nghe thế thì vội bảo ông ta gỡ bỏ cái túi ra, bảo sao cái gì tôi cũng không cảm nhận được? Không ngờ thứ này lợi hại như vậy đấy? Sau này phải xin ông ta một cái mới được, không cần biết nó có tác dụng gì, chỉ cảm thấy thứ khoa học tiên tiến này rất thú vị!
Phiên dịch viên Tiểu Triệu uyển chuyển giải thích cho Oshima Masao nhất định phải lấy phong thư ra khỏi túi bảo quản! Mặc dù ông ta không rõ vì sao phải lấy ra, nhưng vẫn làm theo!
Lúc tôi chạm ngón tay vào lá thư này, rốt cuộc cũng cảm nhận được ký ức của Oshima Koichi. Bởi vì những ký ức này đều là suy nghĩ nội tâm của Oshima Koichi, nên cho dù không biết tiếng Nhật vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của ông ấy.
Oshima Koichi sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ đều là nông dân. Nếu không đến Trung Quốc, cuộc sống của ông sẽ rất đơn thuần. Khi ông ấy 19 tuổi thi đỗ ngành y đại học quốc gia Tokyo, trở thành một sinh viên y khoa, sau khi tốt nghiệp thì về quê mở một phòng khám.
Cũng vào lúc đó, Oshima Koichi quen biết cô y tá Ota Usa. Hai người rất nhanh cảm mến nhau, kết hôn, có một người con, đó chính là cha của Oshima Masao, Oshima Hideaki.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, năm thứ hai sau khi Oshima Hideaki ra đời, Oshima Koichi bị ép gia nhập quân đội, trở thành một quân y. Cũng từ lúc đó, ông chính thức được chứng kiến những hành vi tàn nhẫn của chủ nghĩa đế quốc.
Là một bác sĩ, Oshima Koichi không mong có chiến tranh, ông không đành lòng nhìn những thanh niên hi sinh tuổi trẻ đẹp nhất của mình trên chiến trường! Càng không đành lòng nhìn những người dân thường tay không tấc sắt bị quân đội trang bị vũ trang giết chết!
Nhưng ông không đủ sức thay đổi mọi chuyện, chỉ có thể mỗi ngày cố gắng trị thương cho quân nhân Nhật Bản. Ông nhìn những quân nhân chịu đau khổ nằm trên giường bệnh, không biết tất cả những điều này là vì thứ gì đây?