Người Tìm Xác
Chương 339 : Hàn cẩn bị thương
Ngày đăng: 05:39 30/04/20
Khi tôi đưa Kim Bảo trở về, lại phát hiện một kẻ dính đầy máu ngã ở trước cửa nhà mình, hắn vẫn dùng mũ che mặt, căn bản tôi không nhìn rõ gương mặt của hắn.
Lúc bấy giờ Kim Bảo bên cạnh tôi giống như đột nhiên phát hiện điều gì, thậm chí còn kêu lên ư ử như than khóc, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Kim Bảo kêu như vậy, lại còn là với một người xa lạ?!
Đột nhiên, trong lòng tôi có một tiếng sấm nổ tung, hình dáng của người này có hơi quen mắt, tuy rằng trên người hắn mặc áo khoác rất to rộng, nhưng vẫn không khó để nhìn ra dáng người uyển chuyển bên trong. Tôi nhanh chóng giơ tay ra xoay mặt người này qua, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, lại là Hàn Cẩn!
Lần trước từ biệt ở Quý Châu cũng đã hơn nửa năm, tôi không thể nào tưởng tượng lần sau nhìn thấy cô ta lại là tình hình này. Khó trách Kim Bảo đau lòng và lo lắng như thế, hẳn là lúc nó vào thang máy đã ngửi ra mùi của Hàn Cẩn, biết cô ta bị thương nặng.
“Hàn Cẩn! Hàn Cẩn!” Tôi khẽ vỗ mặt, muốn đánh thức cô ta dậy.
Hàn Cẩn đầu tiên là mở to mắt với vẻ mặt cảnh giác, vừa thấy là tôi thì nháy mắt bỏ qua phòng bị, yếu ớt nói với tôi: “Mau… Đưa tôi vào trong, tôi thật sự đi không nổi rồi!”
Tôi không nói nhiều, mở cửa ôm Hàn Cẩn vào nhà, nói thật lúc ấy tôi thực sự vừa sợ vừa cuống! Đây là lần đầu tiên tôi gặp được người bị thương thành như vậy, người này lại còn là Hàn Cẩn nữa!
Tôi cũng không thừa hơi lo sô pha da thật gì đó, nhanh chóng đặt Hàn Cẩn như người máu lên trên, sau đó định đi tìm hộp cấp cứu! Ai ngờ tôi mới vừa quay đi đã bị Hàn Cẩn giữ chặt, cô ta nói đứt quãng: “Trước… Trước tiên đừng, đừng động vào tôi, đi! Đi lau sạch vết máu bên ngoài đã!”
Tôi nghe thế bèn nghĩ, đã lúc này còn quan tâm đến vết máu trên mặt đất làm gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, Hàn Cẩn là ai chứ? Cô ta nói muốn rửa sạch thì nhất định có lý do cần phải rửa sạch!
Nghĩ đến đây tôi lấy một cái khăn lông trong phòng vệ sinh ra, thấm đẫm nước rồi nhanh chóng ra ngoài cửa. Tôi biết trước cửa nhà mình còn dễ làm, chủ yếu là vết máu trong thang máy và đại sảnh tầng một cũng cần mau chóng xử lý xong trước mới được.
Vào thang máy, tôi nhanh chóng dùng khăn lông lau sạch máu trên mặt đất và trên tường, thang máy rất nhanh đã xuống tới tầng một, cũng may thời gian này ở đại sảnh đã không còn một ai, vì thế tôi thuận tay ném khăn lông xuống đất, kéo lê một đường tới cửa, mượn thế này lau máu loãng trên mặt đất.
Vì thế tôi lúng ta lúng túng lục tìm ra nửa bình cồn trên bàn trà, sau đó không nghĩ ngợi gì mà đổ lên miệng vết thương của Hàn Cẩn, chỉ thấy cô ta bất thình lình trừng mắt hung dữ với tôi, đến tận khi trên mặt cô ta dần dần đổ mồ hôi lạnh…
“Cô làm sao vậy?” Tôi dè dặt hỏi.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nói xem? Cậu đổ thuốc lên thì phải báo cho tôi một tiếng chứ! Mẹ nó đau chết mất!”
Lúc này tôi mới phát hiện, kỳ thật Hàn Cẩn cũng là một con người, cô ta cũng sợ đau…
Đang lúc tôi không biết kế tiếp nên làm gì đây thì nghe tiếng động ngoài cửa phòng, Đinh Nhất vừa hay đã trở lại! Tôi nhìn thấy anh ta là lập tức như được đại xá, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng đã có cứu binh rồi!
Khi Đinh Nhất vừa vào cửa cũng bị sốc vì một màn trước mắt! Chỉ thấy tôi đang mồ hôi đầy đầu nhoài lên người một cô gái để nửa thân trần dính đầy máu mà bận bịu, nhìn kỹ, phát hiện cô gái kia lại là Hàn Cẩn!
“Mau mau mau, lại đây cứu mạng! Tôi không biết nên xử lý miệng vết thương lớn như vậy thế nào!” Tôi cực kỳ sốt ruột nói với Đinh Nhất.
Đinh Nhất nghe thế thì vội đi tới, cúi đầu nhìn vết thương trên người Hàn Cẩn, anh ta nhăn mày lại nói: “Miệng vết thương sâu như vậy mà không đi bệnh viện có được không?”
Hàn Cẩn lúc này đã nhìn thấy Đinh Nhất về tới, yếu ớt nói với anh ta: “Nếu anh không muốn tôi chết ngay lập tức, thì đừng đưa tôi đến bệnh viện…”
Đinh Nhất chẳng biết làm thế nào đành thở dài nói: “Vậy xử lý miệng vết thương trước đi, có điều miệng vết thương lớn như vậy nếu không tiêm kháng sinh thì không được!”