Người Tìm Xác

Chương 340 : Cấp cứu tạm thời

Ngày đăng: 05:39 30/04/20


Tôi thấy Đinh Nhất thong dong điềm tĩnh tìm thấy một bình cồn còn nguyên trong đống đồ trên bàn trà, sau đó lấy cồn khử trùng tay của mình, tiếp theo bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Hàn Cẩn.



Tôi không ngờ tới là Đinh Nhất còn rất có thiên phú ở mặt này, vì trong nhà không có kim chuyên dùng khâu vết thương, vì thế Đinh Nhất bảo tôi đi lấy một cây kim may áo bình thường, sau đó dùng cồn khử trùng rồi bắt đầu khâu miệng vết thương lại cho Hàn Cẩn.



Khâu miệng vết thương xong xuôi, Đinh Nhất lại rắc một ít bạch dược Vân Nam lên trên, tiếp theo dùng băng vải băng kín miệng vết thương, sau đó lại cùng tôi lau sạch đa số vết máu trên người cô ta, tất cả mọi thứ đều xử lý xong rồi, phần còn lại cũng chỉ là để cô ta ngủ một giấc trước đi.



Bấy giờ tôi mới cầm lên quần áo vừa nãy cô ta cởi ta xem xét, phát hiện chỗ sau lưng có một cái lỗ rất dài, nhìn như thể Hàn Cẩn bị người ta đánh bất ngờ từ sau lưng!



“Mấy thứ quần áo này không thể giữ lại, giờ chắc mưa tạnh rồi, tôi đi vứt nó đã, rồi tìm một tiệm thuốc 24 giờ mua ít thuốc hạ sốt, tôi đoán cô ta chảy nhiều máu như vậy, chốc lát nữa có thể sẽ phát sốt, đến lúc đó cô ta sẽ rất khát nước! Cậu cứ ở nhà trông đi.” Đinh Nhất nói xong, bèn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.



Tôi mang vẻ mặt lo lắng nhìn anh ta nói: “Cô ta sẽ không chết chứ?”



Đinh Nhất phụt cười: “Không có việc gì đâu, cậu canh chừng cô ta cho tốt là được!” Nói xong anh ta đi ra cửa.



Đinh Nhất vừa đi, tôi lại cảm giác trong lòng không yên, rốt cuộc lúc có anh ta ở đây cái gì cũng dễ nói. Nhìn Hàn Cẩn nằm sấp trên sô pha ngủ say, thực sự không biết ai có thể làm cô ta bị thương thành như vậy?



Tối nay đồng chí Kim Bảo vẫn luôn rất nghe lời, vừa rồi lúc chúng tôi vội vàng xử lý miệng vết thương cho Hàn Cẩn, nó vẫn luôn ngoan ngoãn nằm một bên như vậy. Bây giờ nó cũng mang vẻ mặt căng thẳng nhìn Hàn Cẩn đang ngủ say, có lẽ ý nghĩ của nó và tôi giống nhau, lo lắng cô gái này có thể nào cứ ngủ rồi chết mất không?




Nghĩ đến đây, tôi đau lòng trở về phòng đi ngủ!



Sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh lại tôi mở to mắt nhìn trần nhà ngẩn người, nhớ lại chuyện đêm qua rốt cuộc là nằm mơ hay là sự thật… Mãi đến khi nghe thấy Kim Bảo kêu ăng ẳng với mình, tôi mới ý thức được chuyện hôm qua đều là thật!



Vì thế tôi lập tức bò dậy khỏi giường, đi vào phòng khách xem thử, phát hiện Đinh Nhất đang ngủ trên chiếc ghế mát xa đối diện Hàn Cẩn, có vẻ như anh ta rút kim cho Hàn Cẩn xong thì cứ như vậy mà ngủ luôn.



Tôi đi đến bên cạnh Hàn Cẩn, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên trán của cô ta, may là đã không còn sốt nữa, thế là bèn rón ra rón rén chuẩn bị ra cửa mua ít đồ ăn sáng về.



Ai ngờ lúc tôi đi thang máy xuống lầu vừa lúc gặp phải mấy hộ gia đình khác từ tầng trệt đi lên, các bà ấy vào thang máy là bắt đầu nói chuyện phiếm, trong đó có một cái bác gái nói đêm qua khi trở về nhìn thấy cả thang máy đều là máu, thật không biết đã xảy ra chuyện gì.



Tôi nghe thế thì đứng bên cạnh nói ba phải: “Chắc là ngày hôm qua ai đó bị đứt tay chăng! Hôm qua lúc cháu dắt chó đi dạo thấy có một người bịt cánh tay chạy về hướng thang máy, cũng không biết ở tầng mấy!”



Mấy bà nội trợ kia nghe thế thì sôi nổi tỏ vẻ, khẳng định là người kia chảy máu ra đầy đất, đoán chừng là sau đó có quay lại để tự lau rửa một chút.



Sau khi ra khỏi thang máy, cả người tôi đổ mồ hôi, thật không ngờ tính cảnh giác của các bác gái thời nay vẫn rất cao, cũng may ngày hôm qua lúc tôi lau máu không đụng phải ai, bằng không thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được rồi.