Người Tìm Xác

Chương 353 : Bơm nước gặp xác chết

Ngày đăng: 05:39 30/04/20


Khi đó Trứng Thối có thể không hoảng loạn sao? Chính mắt mình nhìn thấy các em sắp chết đuối, thằng bé sao không xuống cứu cho được?!



Nhưng thằng bé càng muốn bơi đến chỗ các em của mình thì cơ trên đùi càng bị rút gân đau đớn, cuối cùng ngay đến chính nó cũng không còn sức bơi vào bờ nữa…



Còn lại trong ký ức của mấy đứa trẻ kia, tôi thấy được nguyên nhân vì sao lúc trước bọn chúng lại cùng bị ngã xuống nước! Thì ra ngay tại lúc Trứng Thối lên bờ không lâu, đứa nhỏ nhất là Hổ Con đột nhiên nhìn thấy trong nước trôi nổi một vật, vật đó trông rất giống một chiếc súng đồ chơi bằng nhựa.



Mới đầu nó cũng không dám xuống nước vớt nên muốn đi tìm anh cả vớt hộ, nhưng lại thấy anh mình đang ngủ trên bãi cỏ. Đúng lúc đó, đột nhiên có một trận gió nổi lên, đẩy món đồ chơi kia về phía nó.



Hổ Con mừng lắm, nó quan sát thấy nước ở chỗ chiếc súng đồ chơi đó chỉ sâu đến khoảng đầu gối của mình, thế là nó đánh liều xuống nước. Kết quả khi nó sắp lấy được món đồ chơi kia thì đột nhiên cảm giác dưới chân bị hẫng, sau đó chìm cả người vào trong nước!



Hổ Con bơi không giỏi, nó chỉ biết bơi chó, nhưng lúc này thằng bé bị chìm đột ngột vào trong nước nên lòng hoảng hốt, tay chân bắt đầu khua loạn xạ!



Lúc này Hâm Hâm vẫn đang chơi ở trên bờ, cô bé chính là chủ nhân của chiếc giày vải đỏ kia, cô bé nhìn thấy em trai mình rơi xuống nước nên hô hoán gọi Trứng Thối ở trên bãi cỏ, nhưng không hiểu vì sao lúc đó Trứng Thối ngủ rất say, cậu ta không nghe thấy tiếng kêu ở bên này.



Còn hai đứa trẻ khác nhỏ tuổi hơn Trứng Thối, bọn chúng thấy Hổ Con rơi xuống nước, lại không gọi được anh cả dậy nên đành phải xuống nước cứu em, nhưng chúng vừa bơi ra thì cảm giác mình bị chuột rút nên cũng nhanh chóng bị chìm vào trong nước.



Hâm Hâm cũng biết bơi, nhưng cô bé không dám xuống nước, thế là cô bé bám vào cây cột gần đấy và với tay xuống, nhưng vì cô bé đứng quá sát mặt nước nên bị trượt chân ngã vào trong nước, một chiếc giày rơi ra còn ở lại trên bờ.




Ủy ban thôn thấy hai bà cháu không thể sống được nữa nên giúp họ làm đơn xin trợ cấp cho người nghèo, nhờ vậy mà có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Cô bé Nhị Ny này rất ngốc, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ, còn lại cô bé không hề biết cái gì cả!



Những đứa trẻ trong thôn cũng không muốn chơi cùng cô bé, bình thường cô bé vẫn hay đến cửa thôn ngồi chơi một mình, ngẩn người nhìn ô tô chạy qua chạy lại, có đôi khi cô bé có thể ngồi cả một ngày…



Nhưng một cô bé ngốc như vậy mà tháng trước lại bị mất tích! Lúc ấy bà nội của Nhị Ny thấy cô bé không về ăn cơm tối thì có cảm giác bất an. Nhưng bà nội của cô bé đi đứng bất tiện, đành phải nhờ hàng xóm hỗ trợ đến cửa thôn tìm thử.



Nhưng hàng xóm trở về lại bảo là: “Nhị Ny không có ở cửa thôn!”



Bà của Nhị Ny nghe vậy thì hoảng hồn, lúc này mới nhớ đến việc tới ủy ban thôn nhờ người hỗ trợ. Các cán bộ trong thôn dùng loa hô hào mọi người trong thôn đi tìm giúp Nhị Ny, vì dù sao họ cũng là người cùng thôn, mà nhà của hai bà cháu này cũng là hộ khó khăn.



Loa trong thôn kêu rất to, các nhà trong thôn đều đi ra giúp đỡ tìm kiếm! Nhưng thôn Thượng Hà không lớn lắm, chẳng mấy chốc họ đã đi tìm khắp các chốn mà bọn trẻ con có thể đi chơi được.



Bỗng có một người nhớ lại lúc ban ngày hôm nay, hình như anh ta nhìn thấy có một chiếc xe đi ngang qua cửa thôn, dừng lại nói chuyện với Nhị Ny, chắc là đang hỏi đường. Bởi vì từ trước đến nay Nhị Ny vẫn luôn chơi ở cửa thôn, nên lúc đó anh chàng này cũng không tiếp tục để ý đến nữa, giờ ngẫm nghĩ lại, chẳng lẽ cô bé đã bị người kia bắt cóc rồi?



Người trong thôn nghe xong lập tức như ong vỡ tổ, nhao nhao lên nói thế thì không hay rồi! Nếu cô bé thật sự bị bọn buôn người lừa đi thì khó mà tìm về được! Bà nội của Nhị Ny nghe mọi người nói thế thì nhất quyết muốn đi tìm!