Người Tìm Xác
Chương 356 : Dần dần tìm đường chết
Ngày đăng: 05:39 30/04/20
Vốn chú Lê có ý định trước khi chết sẽ nhận nuôi một đứa con trai của anh hai mình, như vậy sau khi chết cũng không đến mức không có con cháu, nhưng không ngờ lại gặp chuyện này, nên chắc là ông ấy đã bỏ ý định đó đi…
Vì muốn chú Lê vui hơn một chút, tôi và Đinh Nhất cố gắng thuyết phục chú đi du lịch cùng chúng tôi, nào ngờ lão già này nghe xong thì trừng mắt, nói: “Có phải ngại tiền kiếm được quá nhiều không? Còn muốn đi du lịch?! Đợi làm xong hai đơn hàng này rồi nói sau!”
Tôi mừng lắm, xem ra lại có việc để kiếm tiền rồi! Mấy vụ lúc trước nếu không phải làm không công thì cũng chỉ thu một ít tiền đi lại tượng trưng, vì thế mà phải đến hai, ba tháng rồi chúng tôi không có thu nhập!
Có lẽ tôi và chú Lê là cùng một loại người, miễn là kiếm được tiền thì chuyện không vui cũng có thể quên ngay tắp lự…
Vụ lần này vẫn do chị Bạch giới thiệu tới, tôi xem tư liệu, khách hàng là thầy dạy đại học của chị Bạch nhờ tìm kiếm người con trai đã mất liên lạc hơn hai mươi sáu năm.
Khi tôi chính thức được nhìn thấy hai người giáo viên già trên tám mươi tuổi kia, mặc dù tóc hai người họ đều đã bạc trắng, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, không hiểu sao khi nhìn thấy họ, lòng tôi lại cảm thấy chua xót.
Hai ông bà già này một người gọi là Ngô Hàn Văn, người còn lại là Thẩm Tư Ngữ, trước khi nghỉ hưu bọn họ là giáo sư ưu tú dạy trong trường đại học, nhưng bọn họ cả đời đi dạy người, lại không thể dạy tốt con của mình là Ngô Duệ.
Thì ra hai ông bà này có một người con trai duy nhất tên là Ngô Duệ, từ nhỏ đã là một học sinh rất giỏi, bạn nghĩ mà xem, cả cha lẫn mẹ đều là giáo sư đại học, ngay từ khi con còn bé, họ đã giáo dục Ngô Duệ rất khắc nghiệt, cho dù là một đứa trẻ có tư chất bình thường thì cũng khởi đầu nhanh hơn người khác vài bước.
Anh ta hỏi ra mới biết được, thì ra năm đó đúng là Ngô Duệ đã từng công tác ở đơn vị họ một thời gian, nhưng về sau bởi vì chút chuyện cá nhân nên chọn từ chức, từ đó họ chưa từng gặp lại anh ấy nữa.
Không còn cách nào khác, Tôn Lỗi đành phải xách hai hòm thư rời khỏi Thâm Quyến, nhưng sau khi trở về, không biết anh ta nói chuyện với thầy cô giáo cũ thế nào mà cuối cùng phải đến tìm chị Bạch, hai người họ bàn bạc và quyết định trước tiên dùng tiền mời thám tử điều tra xem hiện tại Ngô Duệ đang ở đâu rồi tính tiếp.
Khi thám tử đem toàn bộ thông tin về Ngô Duệ đặt ở trước mặt bọn họ, bọn họ đều choáng váng! Bởi vì trên tư liệu có nói, người đàn ông tên Ngô Duệ này đã dừng mọi hoạt động từ hai mươi tư năm trước.
Một người có giấy tờ chứng minh thân phận không thể nào không có bất kỳ hoạt động nào được, bởi vì dù gì anh ta cũng phải dùng thẻ căn cước để mở tài khoản ngân hàng chứ? Cũng phải dùng thẻ căn cước để đăng ký số điện thoại di động chứ? Đến cả nằm viện khám bệnh, có phải anh ta cũng phải dùng đến thẻ căn cước không?
Nhưng trên danh nghĩa thẻ căn cước của Ngô Duệ lại không hề có tất cả những tin tức này, thậm chí anh ta còn không đi đổi thẻ căn cước đời thứ hai… Loại tình huống này chỉ có hai khả năng.
Một là anh ta đã đổi sang một thân phận khác, dùng thẻ căn cước của thân phận khác. Nếu không thì chỉ còn có khả năng còn lại, đó là người này đã chết mà không ai biết… Bởi vì chỉ có người đã chết mà không ai biết, mới không phát sinh bất cứ thông tin hoạt động nào.
Chị Bạch và Tôn Lỗi suy đi tính lại, cuối cùng cảm thấy nhất định phải nói rõ chuyện này cho vợ chồng giáo sư Ngô biết, đây là chuyện lớn, không thể để cuối cùng họ lại bị oán trách được.