Người Tìm Xác

Chương 357 : Hoàn toàn không có tin tức

Ngày đăng: 05:39 30/04/20


Tôn Lỗi đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói lại cho vợ chồng giáo sư Ngô. Ban đầu hai ông bà cũng không tin, liên tục nói là Ngô Duệ vì giận bọn họ nên không muốn về nhà thôi, người vẫn đang còn tốt vì sao nói không có là không có được?



Tôn Lỗi hiểu, đây là về mặt tình cảm, bọn họ không muốn thừa nhận, còn thật ra trong lòng họ đã sáng tỏ từ lâu. Thử nghĩ mà xem, cho dù là một đứa con có tuyệt tình đến mức nào thì cũng qua hai mươi sáu năm rồi, dù có oán hận sâu đến mức nào cũng đã phai nhạt hết cả, hơn nữa đây cũng không phải là người khác, mà là cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng anh ta lớn lên…



Nếu Ngô Duệ vẫn còn sống trên đời này thì chắc chắn bây giờ anh ta cũng đã làm cha, tất nhiên cũng có thể hiểu được tại sao năm đó cha lại đối xử với mình như thế, cho dù anh ta không đồng ý với cách giáo dục ấy, nhưng cũng phải biết lòng cha mẹ chứ?



Tuy giáo sư Ngô nuôi dạy anh ta quá nghiêm khắc, nhưng dù thế nào đi chăng nữa vẫn còn tốt hơn so với việc tự tay mình vứt bỏ cha mẹ thân sinh chứ? Thời điểm Ngô Duệ rời khỏi cha mẹ có chút xúc động nhất thời và sự nóng tính của tuổi trẻ, nhưng tôi tin chắc rằng đến tuổi này rồi anh ta sẽ hiểu được, nơi có cha mẹ mới là nhà.



Cuối cùng qua một phen đấu tranh tư tưởng, vợ chồng giáo sư Ngô mới làm ra một quyết định, đó là mặc kệ hiện giờ Ngô Duệ còn sống hay đã chết, bọn họ nhất định phải tìm được anh ta! Dù gì anh ta cũng là đứa con duy nhất của họ, cho dù đã chết thật thì cũng không thể để anh ta lưu lạc bên ngoài.



Đây có thể chính là sự khác nhau giữa cha mẹ và con cái! Con của mình cho dù không tốt thì vẫn là con của mình, mặc cho bạn ở bên ngoài phạm vào sai lầm gì thì người thực sự có thể tha thứ cho bạn, tiếp nhận bạn, chỉ có cha mẹ của bạn mà thôi.



Vì thế mà chị Bạch mới tìm đến chú Lê, chị ấy nói tiền công lần này chỉ bình thường, không cao cũng không thấp, người bỏ tiền là chị ấy và đàn anh Tôn Lỗi, dù gì năm đó giáo sư Ngô cũng có ơn với họ, cho nên chị ấy không thể để mặc được, họ thật sự quá đáng thương!



Lần đầu tiên chúng tôi đến nhà giáo sư Ngô là vào buổi sáng hai ngày sau, trước đó chúng tôi đã nói chuyện qua nên khi gặp hai ông bà, trong lòng tôi cảm thấy rất chua xót, ông cụ bởi lúc trước bị bệnh một thời gian nên bây giờ chỉ có thể chống gậy, đi ra đi vào đều phải vịn vào bà cụ.
Giáo sư Ngô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu: “Thời gian trôi qua quá lâu rồi, tôi thật sự không nhớ được chuyện năm đó nữa, tôi chỉ có cảm giác là Ngô Duệ đi rất đột ngột, không hề có điềm báo trước…”



Nhưng lúc này giáo sư Thẩm đứng ngoài cửa lại chen lời vào: “Tôi vẫn còn nhớ rõ một việc, cũng bởi vì chuyện này mà Ngô Duệ đã buồn bực vài ngày, không biết có phải là bởi vì chuyện đó hay không?”



Tôi vội bảo giáo sư Thẩm nói ra xem là chuyện gì? Bà ấy cố gắng nhớ lại mãi mới nói cho tôi biết, lúc Ngô Duệ mới lên năm thứ tư đại học, có một ngày cuối tuần nó về và nói với chúng tôi rằng, trong lớp của nó có một cô gái rất ưu tú, cũng rất tốt với nó, nó muốn sau khi tốt nghiệp sẽ cùng cô gái kia xác định quan hệ.



Nhưng khi đó giáo sư Ngô lại nói một câu ngăn cản: “Hai đứa vừa mới tốt nghiệp xong, tất cả đều phải để tâm vào sự nghiệp, chuyện yêu đương cứ để vài năm sau hãy nói!”



Nói thật, lúc ấy tôi nghe thấy thế thì chỉ biết im lặng, suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, nhớ thời điểm lúc tôi vừa lên đại học, mẹ tôi lặng lẽ nói với tôi: “Lên đại học mà yêu đương thì bình thường chỉ đến lúc tốt nghiệp là chia tay, cho nên không thể yêu đương lung tung được! Nhưng nếu con thật sự gặp được một cô gái tốt thì phải ra tay thật nhanh vào! Biết chưa hả?”



Đáng tiếc đến cuối cùng tôi vẫn làm cho mẹ mình thất vọng, mặc dù tôi vẫn nghĩ mình sẽ ra tay thật nhanh, nhưng chỉ tiếc tôi nhanh người khác còn nhanh hơn tôi gấp bội! Thôi không nói nữa, nói nhiều đều là nước mắt cả…



Tóm lại, tôi nghe xong liền hiểu vì cái gì mà Ngô Duệ lại trốn nhà ngay khi vừa tốt nghiệp! Đã tốt nghiệp đại học, sắp đi làm rồi mà còn bị quản thúc y như học sinh tiểu học, nếu là tôi thì tôi cũng chạy!