Người Tìm Xác

Chương 358 : Bí mật dưới gầm giường

Ngày đăng: 05:39 30/04/20


Hiện giờ đã tìm được dây dẫn nổ, một người có thể vì tình yêu mà rời khỏi nhà, thì chứng tỏ trong lòng anh ta tình yêu mới là thứ quan trọng nhất, tiếp theo có lẽ tôi nên tìm kiếm một vài đồ vật có liên quan đến tình yêu ở trong phòng của Ngô Duệ…



Nhưng tôi tìm mãi mà vẫn không thu hoạch được gì, điều này khiến tôi vô cùng tò mò, rốt cuộc là ai đã gõ lên cánh cửa trái tim bị phủ bụi hơn hai mươi mấy năm của Ngô Duệ?



Nhưng giáo sư Thẩm lại nói là bà ấy không thể nhớ được, bởi vì lúc ấy bọn họ cũng không để chuyện đó trong lòng, ai mà ngờ được chính bởi vì chuyện này mới khiến con trai họ bỏ nhà ra đi?



Tôi chẳng biết làm gì hơn là ngồi trên giường của Ngô Duệ, nhìn quanh đánh giá cách bài trí trong phòng, xem thử tôi còn bỏ sót chỗ nào hay không… Đột nhiên, tôi bỗng nghĩ đến nơi tôi thường giấu những “cuốn truyện nhỏ” khi tôi còn học cấp ba, không biết Ngô Duệ sẽ cất giấu cái gì ở nơi đó?



Nghĩ thế nên tôi bèn nằm rạp người xuống đất, nhìn vào trong gầm giường, thấy bên trong rất sạch sẽ, ngay cả một chút bụi cũng không có. Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, mà đưa tay lục lọi vào trong ván giường…



Đột nhiên, ngón tay của tôi chạm phải vật gì đó, những ký ức thuộc về Ngô Duệ như đoạn phim lướt qua trong óc tôi! Xem ra Ngô Duệ thật sự không còn sống nữa.



Sau đó tôi dùng sức giật ra được một quyển nhật ký được bọc kỹ trong cái túi nhựa và được cố định bằng băng dính lên tấm ván dưới giường. Tôi không cần mở ra nhìn cũng biết, bên trong chỉ đơn giản là phàn nàn việc cha mẹ quá nghiêm khắc và khó hiểu, còn có cả tình yêu và ước ao hướng tới cuộc sống mới của Ngô Duệ…



Nhưng tất cả những cái này đối với tôi đều không quan trọng, bởi vì tôi đã cảm nhận được tàn hồn của Ngô Duệ ở trên cuốn sổ này, anh ta thật sự đã chết rồi, mà còn chết rất thê thảm.




Cô gái đã chạy trốn kia nhanh chóng gọi được cảnh sát tới, nhưng lúc tới nơi thì Ngô Duệ đã máu me đầy người, gục ngã trong mưa…



Tất cả những ký ức của Ngô Duệ đến đây là kết thúc, manh mối chúng tôi có được bây giờ chính là chỗ đầu đường ở Quảng Châu, nơi anh ta đã chết vì làm việc nghĩa!



Tôi lập tức nói manh mối này cho chị Bạch và Tôn Lỗi, mấy người chúng tôi cùng bàn bạc và quyết định để Tôn Lỗi đi cùng một chuyến đến Quảng Châu, hi vọng chuyến này có thể tìm được về di thể của Ngô Duệ.



Ba ngày sau, chúng tôi cùng Tôn Lỗi đến được sân bay Bạch Vân ở Quảng Châu. Phụ trách đón máy bay là một người bạn của chị Bạch ở nơi này, tên anh ta là Trương Liên Kiệt, anh ta đưa chúng tôi đến thư viện tra tìm những tờ báo hàng ngày của Quảng Châu năm đó, quả nhiên chúng tôi tìm thấy một tin nhắn từ hai mươi hai năm trước, muốn tìm kiếm danh tính của một người anh hùng vô danh, phía trên tường thuật đầy đủ từ đầu đến cuối chuyện này.



Thì ra năm đó khi cảnh sát đưa Ngô Duệ đến bệnh viện, anh ta đã lâm vào hôn mê sâu, bác sĩ kiểm tra phát hiện anh ta bị vỡ lá lách dẫn đến xuất huyết nhiều, nhất định phải phẫu thuật ngay.



Nhưng không ai ngờ rằng, Ngô Duệ lại có nhóm máu đặc biệt, mà trong kho máu của bệnh viện không có sẵn nhóm máu này, Ngô Duệ thì đang hôn mê sâu nên không có cách nào biết được người nhà của anh ta đang ở đâu.



Mặc dù năm đó họ đã từng đăng quảng cáo trên tivi, hô hào mọi người hiến máu cho Ngô Duệ, nhưng vào những năm tháng đó không có mấy ai biết được mình nhóm máu gì, có những người có lòng tốt tới hiến, thì kết quả lại không phù hợp.