Người Tìm Xác
Chương 36 : Tìm cách cứu viện thành công
Ngày đăng: 05:35 30/04/20
Mọi người đều cảm thấy chú Lê nói có lý, người dân ở đây rất cảnh giác, nếu thấy người ngoài như chúng tôi tự dưng bắt “vợ điên” của lão Độc Thân, đương nhiên là phải giúp gã rồi.
Vì vậy, mọi người đành phải bàn bạc lại, quyết định để hai người trong đội cứu hộ xuống núi báo án trước. Những người còn lại thì ở lại, chờ lão Độc Thân đi chăn dê rồi, mới thừa cơ cứu Triệu Mẫn đang bị nhốt trong chuồng ra.
Nhưng không ngờ tính cảnh giác của lão Độc Thân lại rất cao, thấy chúng tôi rề rà mãi không đi, gã cũng chẳng có ý định đi chăn dê.
Lúc này, chị gái hiếu khách hôm qua làm mì kéo cũng làm cho chúng tôi ít trà sữa. Chị liếc thấy lão Độc Thân còn chưa ra ngoài, bèn thì thầm: “Hôm nay lão Độc Thân sao thế? Giờ còn chưa đi chăn dê? Đám dê đói đến kêu hết lên rồi!”
Tôi vội thừa dịp hỏi chị: “Chị này, chị đã thấy vợ của lão Độc Thân bao giờ chưa?”
Chị ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Mấy năm trước có gặp, nhưng mấy năm nay lại chả thấy tăm hơi gì. Nghe nói cô ta còn đánh người, nên bị lão Độc Thân nhốt lại.”
Tôi hiểu ra, dù là người phụ nữ điên trước đây hay Triệu Mẫn, lão Độc Thân sợ bị lộ, nên mới không dám để cô ấy tiếp xúc nhiều với hàng xóm. Nếu bà chị này đã từng gặp cô gái điên kia thì dễ giải quyết rồi.
Chị kia đi rồi, tôi nói ý của mình cho mọi người nghe. Nếu sau này xảy ra xung đột với dân bản địa thật, thì cứ để bà chị đấy đến nhìn thử, xem cô gái trong chuồng kia có phải là vợ của lão Độc Thân không.
Triệu Cương nghe xong thì không muốn đợi thêm nữa, muốn lao ngay vào trong cứu con gái mình. Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy, nhưng vẫn nên đợi cảnh sát tới rồi nói sau.
Tôi thấy thế thì lao ngay ra trước mấy anh cảnh sát, gào lên với gã: “Ông mua người đàn bà điên kia mất bao nhiêu tiền? Ông có biết mua bán người là phạm pháp không?”
Lão Độc Thân liền bị tôi thu hút thành công, gã chửi ầm lên: “Tao mua được thì là của tao, ai khiến mày lo! Hôm nay dù ông trời có tới đây, cũng đếch cướp vợ tao đi được, tụi mày…” Gã chỉ nói được một nửa thì thấy tay tê rần, liềm rơi xuống. Gã quay lại, thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang lạnh lẽo nhìn mình. Còn cổ tay của gã thì đang bị người đó cầm, xem ra đã bị chặt đứt rồi!
Lúc bấy giờ, lão Độc Thân mới tru lên như heo bị chọc tiết. Một cảnh sát nhanh chóng đá liềm dưới đất đi, đồng thời, mấy người còn lại cũng đè chặt lão Độc Thân xuống. Còn gã thì vẫn đang kêu gào thảm thiết…
Lúc này đây, Triệu Cương không nhịn nổi nữa, ông ấy vớ lấy cái rìu chẻ củi trong sân, xông về phía cái chuồng đang bị khóa, chém mạnh xuống khóa sắt rỉ sét loang lổ kia.
Tuy khóa to trông có vẻ rất chắc chắn, nhưng cũng không chịu nổi sức của một người cha đang sốt ruột muốn cứu con gái. Tiếng “loảng xoảng” vang lên, khóa sắt to kia văng ra. Nhưng Triệu Cương thì lại đứng sững trước chuồng, không dám nhìn vào.
Tôi thấy Triệu Cương đứng im, nên vội đi tới định mở cửa, thế nhưng tay lại bị kéo lại. Tôi quay lại nhìn, thấy Đinh Nhất đang nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu đừng qua đó.
Tôi hiểu, dù sự thật có tàn khốc đến thế nào, Triệu Cương cũng phải tự mình đối mặt.
Không biết đã bao lâu, Triệu Cương mới khẽ đẩy cánh cửa gỗ kia ra. Dù đang là ban ngày, nhưng bên trong vẫn tối om như mực, chỉ thấy được một chiếc lồng sắt cực lớn trong đó.