Người Tìm Xác
Chương 37 : Trừng trị theo pháp luật
Ngày đăng: 05:35 30/04/20
Ngay khi cửa bị đẩy ra, tiếng khóc cay xé lòng vang lên. Tôi không biết cô bé đã bị đối xử như thế nào, liệu giọng nói còn có thể dễ nghe như trước không…
Là một người cha, Triệu Cương vẫn nhận ra giọng con gái mình. Ông tới trước cái lồng sắt, từ từ quỳ xuống. Lúc này, dù có kiên cường đến mấy, nhưng khi nhìn thấy con gái mình bị thương như vậy, ông cũng phải khóc nấc lên.
Chúng tôi đứng ngoài, nghe tiếng khóc đứt ruột này, chẳng có ai nhẫn tâm tới quấy rầy họ cả. Đột nhiên, tiếng khóc của Triệu Cương dứt hẳn. Ông ấy vừa đau đớn vừa tức giận, cầm rìu lao thẳng đến chỗ lão Độc Thân.
Mọi người nhanh chóng kéo ông lại. Nếu bây giờ đánh chết lão Độc Thân thì chẳng phải hời cho gã sao? Nhưng Triệu Cương cao đến 1m9. Lúc nổi giận, mấy người xúm lại cũng không kéo nổi.
Chú Lê đi đến thì thầm với ông câu gì đó, Triệu Cương nghe xong thì khựng lại, rìu cũng rơi xuống đất. Sau đó, tôi hỏi chú đã nói gì mà hiệu nghiệm thế, chú cười bí ẩn: “Chú nói với ông ấy, rằng báo ứng thật sự, chính là khiến gã sống không bằng chết…”
Triệu Cương cùng với nhân viên y tế trong đội cứu hộ quấn thảm rồi ôm Triệu Mẫn ra khỏi lồng sắt. Nhân viên y tế kiểm tra sơ bộ, phát hiện lưỡi cô bé bị cắt mất, miệng vết thương vẫn còn chưa lành hẳn. Chân trái của cô bé từng bị gãy, tuy đã lành lại, nhưng xương hơi lồi ra, hình như không được bó bột.
Tóm lại, tình trạng của Triệu Mẫn rất nghiêm trọng, cô bé cần được đưa đến bệnh viện chữa trị ngay.
Cảnh sát mượn dây thừng của đội cứu hộ, trói lão Độc Thân lại. Lúc đầu, gã còn khăng khăng cô gái là vợ lão, vì bị điên nên mới phải nhốt lại.
Nhưng sau đó, cảnh sát tìm thấy ba lô của Triệu Mẫn trong nhà gã. Trong đó có giấy tờ tùy thân và một ít tiền mặt, nên lão Độc Thân không ngụy biện được nữa.
Đã tìm được người, đội cứu hộ cũng bắt đầu nhổ trại, chuẩn bị trở về. Tôi thấy thành viên của đội cứu hộ đang quét rác, họ sẽ chôn những loại rác có thể phân hủy.
“Anh cứ ngồi đi, đừng khách sáo, tôi xong ngay đây.” Tôi la lớn trong phòng ngủ.
Đinh Nhất cười cười, sau đó đánh giá cách bài trí trong nhà tôi. Lúc ra khỏi phòng ngủ, vừa hay thấy anh ta đang nhìn mấy cuốn tạp chí mát mẻ trên bàn trà nhà mình.
Thế là tôi vội cười hì hì nói: “Sao? Đây là kho báu của tôi đó. Có muốn tôi cho mượn xem chút không?”
Đinh Nhất cau mày nhìn tôi hỏi: “Mấy cô gái này nghèo lắm à?”
“Sao thế được? Họ còn nhiều tiền hơn cả tôi với anh cộng lại!” Tôi nói.
“Thế sao lại mặc ít vậy?”
“Ặc…” Tôi câm nín, thầm nghĩ không phải tên nhóc này lại trong sáng tới vậy chứ!
Đinh Nhất thấy tôi không trả lời, lại tỏ vẻ “thì ra cậu cũng không biết”. Tôi bị anh ta nhìn mà nghẹn họng, bèn tức giận nói: “Anh đến đây có chuyện gì?”
Đinh Nhất gật đầu, lấy mấy tờ A4 trong túi ra đưa cho tôi: “Chú Lê bảo tôi đưa thứ này cho cậu, một vụ vừa mới nhận.”