Người Tìm Xác
Chương 371 : Vụ làm ăn phỏng tay
Ngày đăng: 05:39 30/04/20
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười nói với chị ấy: “Gì mà ngại chứ, nếu có thì sinh, dù sao hai người cũng chỉ thiếu đăng ký kết hôn thôi mà!”
Thật ra nói xong câu đó tôi lại hối hận ngay, không biết bây giờ nói những lời này với Chiêu Tài, có coi như làm tổn thương chị ấy không?
Nhưng Chiêu Tài lại bĩu môi: “Chị mới không mang bụng bầu vào cửa đâu!”
Tôi nghe thế thì buồn cười: “Không sao, việc này em và bác sĩ Triệu nghiên cứu thảo luận là được! Dù sao lời chị nói cũng không tính!”
Chúng tôi cứ cười nói như vậy, xua đi sự xấu hổ vừa nãy. Ra khỏi phòng bệnh, tôi lo lắng hỏi bác sĩ Triệu: “Tác dụng phụ của xạ trị này sẽ kéo dài bao lâu?”
Bác sĩ Triệu thở dài: Tùy từng người thôi, với tình trạng bây giờ của Chiêu Tài thì không được xem là quá nghiêm trọng, cậu yên tâm đi, tôi sẽ theo dõi chặt chẽ.”
Tôi gật đầu, cũng không hỏi chuyện khác nữa, dù sao quan hệ của họ không phải bình thường, nếu thế này mà tôi vẫn không yên tâm thì còn để những người bệnh khác sống sao! Bây giờ lo lắng duy nhất của tôi là khi nào bà nội Hồ có thể đưa nội đan tới, vì càng đưa tới sớm, Chiêu Tài sẽ càng ít phải chịu khổ hơn…
Rời khỏi bệnh viện, Đinh Nhất vốn muốn đưa tôi về nhà nghỉ ngơi, nhưng tôi còn cần hỏi chú Lê về chuyện mượn tuổi thọ nên bảo anh ta chở tới nhà chú. Kết quả khi chúng tôi chạy xe đến đầu hẻm nhà chú Lê thì phát hiện bên cạnh có đỗ hai chiếc Audi màu đen.
Tôi thấy là biết việc làm ăn tới rồi, lại còn không phải khách hàng bình thường, nhìn biển số xe khủng bố của chiếc Audi này thì có thể đoán được, người kia nếu không phải quan to thì cũng là phú thương!
Đi vào xem, quá VIP! Trong sân đứng ba bốn người, nhưng ngồi cùng chú Lê chỉ có một, xem ra những người đứng kia đều bảo vệ cho người ngồi.
Nhìn tuổi tác người nọ cũng chỉ khoảng sáu mươi tuổi, gương mặt có vẻ giống quan chức, tuy đang ngồi trên ghế đá nhỏ của chú Lê nhưng vẫn khí độ bất phàm.
Xem xong tư liệu trong tay, tôi gập bộp tập tài liệu lại và nói: “Đây không phải là một vụ rất đơn giản ạ? Cháu đoán thằng nhóc này chắc là luẩn quẩn trong lòng nên tự sát, không chừng thi thể rơi vào xó xỉnh hẻo lánh nào đó, nếu như có thể cảm nhận được tàn hồn thì cháu cần đến Mỹ một chuyến rồi?”
Chú Lê nghe xong lắc đầu nói: “Vấn đề bây giờ không phải ở vụ này, mà là ở bản thân cha của Vương Hàm, cháu có hiểu không?”
“Sao cháu càng nghe càng hồ đồ vậy chứ? Là vị vừa rồi kia ạ? Ông ta là cha của Vương Hàm ư? Ông ta có vấn đề gì chứ?” Tôi khó hiểu hỏi.
Chú Lê thấy tôi nghe không hiểu, bèn lấy di động lên mạng tìm kiếm một tấm ảnh cho tôi xem, tôi cẩn thận nhìn kỹ, thế mới biết người đàn ông trung niên vừa rồi là ai!?
“Ông ta là tỉnh Liêu Ninh…” Tôi kinh ngạc đến mức nói cũng không nói ra được.
Chú Lê gật đầu: “Bây giờ cháu đã biết vì sao chú nói khách hàng này rất khó giải quyết rồi chứ?”
“Ông ta không trả tiền? Bảo cháu làm không công? Vậy thì không được nhé! Bây giờ đúng lúc cháu đang thiếu tiền, làm không công cháu không đi đâu!” Tôi sốt ruột nói, tôi cũng mặc kệ ông ta là quan lớn cỡ nào, không có tiền thì không bàn nữa!
Chú Lê thấy trong mắt tôi chỉ có mỗi tiền thì tức giận: “Có tiền đấy! Chỉ cần có thể tìm được thì một triệu, còn là đô la Mỹ…”
Đây không phải chuyện tốt à? Thật không biết chú Lê còn buồn lo cái gì nữa!
Nhưng không ngờ chú Lê lại nói tiếp: “Chú nghe phong thanh, bây giờ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương đang điều tra ông ta, có khi đến lúc đó chân trước vừa nhận tiền xong, chân sau chúng ta đã bị bắt đi phối hợp điều tra rồi!”