Người Tìm Xác
Chương 372 : Chuyến bay kinh hoàng
Ngày đăng: 05:39 30/04/20
“Á! Không phải chứ? Chúng ta chỉ làm ăn bình thường… Ha ha, cũng không bình thường mấy...” Tôi tự nói rồi tự nghi ngờ.
Nghe chú Lê nói vậy cũng đúng thật, lỡ như chúng tôi trăm cay ngàn đắng tìm được con trai của ông ta ở Mỹ về, kết quả lại dính phải tội danh nhận tiền tham ô thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, tôi nói thẳng với chú Lê: “Vậy chẳng đơn giản à, cháu không nhận là được rồi!”
Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Cháu ấy, vẫn còn quá non, bây giờ người ta vẫn còn đang tại chức, ai biết ông ta có thể rơi đài không? Lỡ sau khi thanh tra không có việc gì thì sao? Đến lúc đó cháu đắc tội với người ta rồi, người ta tuỳ tiện gây chuyện gì đó cũng cho cháu ăn đủ!”
Tôi thấy thật đúng là nhận không được, không nhận cũng không xong mà! Chú Lê cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn nhận, cùng lắm thì làm không công, có một số việc vẫn là thà đắc tội quân tử, chứ chớ đắc tội với tiểu nhân…
Hôm sau, chú Lê chủ động gọi cho ngài Vương kia, thương lượng cụ thể chuyện tìm xác, vẫn quy tắc cũ, tốt nhất là có thể tìm được thứ mà trước đây Vương Hàm thích nhất.
Nhưng bên kia lại đáp là, từ lúc chín tuổi, đứa bé này đã ra nước ngoài học, trong nước gần như chẳng có thứ gì của cậu ta, nếu muốn tìm đồ vật nào đó thì phải đến nhà ở San Francisco tìm.
Chà! Tôi nghe chừng là phải nhanh chóng đến Hợp chủng quốc Hoa Kỳ rồi đây. Bên kia cũng nói, từ trong nước ra nước ngoài, toàn bộ hành trình sẽ có người đi theo, muốn gì thì chỉ cần nói thẳng là được!
Vì thế, phía chúng tôi cũng chuẩn bị đơn giản một chút, rồi hỏi thăm tình hình của Chiêu Tài, đương nhiên tôi không cho chị biết mình đến, chỉ gặp riêng bác sĩ Triệu.
Lúc này tôi cũng không kịp gọi người khác, đứng vụt lên rồi chạy ra ngoài, đi thẳng đến chỗ cô gái kia. Nhưng vì khoảng cách quá xa, lúc tôi còn chưa chạy đến đã thấy tay quay bị cô ta bẻ thành một góc 90 độ, nếu ấn xuống thêm chút nữa là tiêu hết cả lũ…
Còn may, lúc đó một thanh niên người Mỹ vừa hay phát hiện hành vi của cô gái kia, cố gắng xô cô ta ra, sau đó nhanh chóng đẩy cái tay quay về vị trí cũ. Lúc ấy những hành khách khác trên máy bay mới phát hiện tính nghiêm trọng của chuyện này, nhao nhao kêu lên sợ hãi.
Ngay lúc tôi cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như thế, thì cô gái vừa rồi bị đẩy ngã xuống đất đứng phắt lên, giống như bị điên mà bẻ cái tay vặn ở cửa thoát hiểm.
May sao lúc này tôi đang ở phía sau nên nhanh tay nhanh mắt ôm cô ta lại, muốn kéo người cách xa chỗ lối thoát hiểm một chút. Nhưng không ngờ sức của cô gái này lớn ghê người, bị tôi ôm mà cô ta chỉ khẽ giãy đã thoát, lại nhào tới lối thoát hiểm…
Vẫn may là lúc này vài hành khách ngồi gần lối thoát hiểm cũng ào ào ra khỏi ghế, liều mạng cố kéo cô nàng điên này lại với tôi.
Nói cũng kỳ quái, cô gái này cao chưa tới một mét sáu, cân nặng chắc chắn không quá 50 kg, nhưng mấy người đàn ông như chúng tôi liều mạng cũng không giữ nổi. Tuy rằng không đến mức để cô ta nhào tới mở cửa thoát hiểm lần nữa, nhưng muốn hoàn toàn khống chế lại là chuyện rất khó khăn.
Lúc này chú Lê vẫn luôn ngồi yên xem náo nhiệt đột nhiên đứng dậy đi đến, thì thầm vài câu bên tai tôi. Tôi gật đầu, nhìn vị trí sau gáy của cô gái kia.
Vừa nhìn xuống đã phát hiện ở đó có một hoa văn cổ quái, có điều cũng may chỉ là vẽ lên, tôi chà mạnh là màu trôi đi một ít. Cùng lúc đó, cả người cô gái bắt đầu run rẩy kịch liệt như bị điện giật…