Người Tìm Xác

Chương 410 : Ngục luyện trần gian

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


Theo như người thợ mỏ già kia nói, lúc đó mỏ than của người Nhật Bản xảy ra một vụ nổ khí ga quy mô lớn. Người Nhật Bản vì muốn bảo vệ thiết bị dưới hầm và than đá không bị lửa lớn đốt cháy đã ra lệnh không thông gió xuống dưới. Hơn một ngàn thợ mỏ chưa kịp lên đều bị2chết ngạt dưới đó.



Vụ tai nạn này xưa nay chưa từng có, thật ra nếu lúc đó người Nhật Bản lựa chọn cách cứu viện thì đã không có nhiều thợ mỏ bị chết như vậy, nhưng trong mắt Nhật Bản, nhân công người Trung Quốc quá rẻ mạt, sống hay chết họ cũng không quan tâm, chỉ cần thiết bị và than đá5dưới đó không bị phá hủy là được.



Lúc ấy người Nhật Bản chờ đến khi khói dưới hầm thoát ra hết mới phái một toán thợ mỏ xuống kiểm tra, người thợ mỏ già nằm trong nhóm người đó.



Mỗi khi ông ấy nhớ lại cảnh tượng khi đi vào hầm, trong lòng vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi, đường hầm mỏ đã biến thành6địa ngục trần gian, khắp nơi đều là xác người… Gần xe chở than có mấy trăm thi thể chất đống ở đó, những người này đều chạy đến đây định thoát ra, đáng tiếc con đường sống của họ đã bị chặn lại.



Theo hồi ức của người thợ mỏ kia, sau khi họ dọn dẹp hơn một ngàn mấy trăm thi thể dưới5hầm, những thợ mỏ này đa phần là thanh niên khỏe mạnh do quân Nhật Bản bắt từ các nơi khác đến, có nhiều người chết vô danh, thậm chí người nhà họ có lẽ đến giờ vẫn không biết thân nhân đã chết trong vụ tai nạn hầm mỏ đó.



Chú Lê nghe xong, vẻ mặt u ám nói: “Nhiều mạng người bị chết3cùng chỗ như vậy, oán linh tụ tập lại một chỗ, nếu như năm đó không làm pháp siêu độ, chỉ sợ sớm muộn cũng sinh ra tà ma đem đến tai họa.”



La Hải đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, anh ta liền hỏi bí thư Vương: “Sau này chuyện xảy ra ở mỏ than xử lý thế nào?”



Bí thư Vương nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói trước khi người Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, đã đem những mỏ than này lấp đầy, cái nào cho nổ được thì cho nổ hết.”




Vì trong phòng không có nhiều đồ cá nhân của Đinh Tử Giang, nên tôi đương nhiên nghĩ đến tấm ảnh gia đình đầu tiên. Trong ảnh, Đinh Tử Giang cười rất vui vẻ, trong mắt tràn đầy yêu chiều với người phụ nữ bên cạnh. Từ tướng mạo không khó nhận ra, vợ Đinh Tử Giang nhỏ hơn ông ta rất nhiều, có lẽ không phải vợ đầu tiên.



Sau đó, tôi cầm bức ảnh lên, hi vọng có thể cảm nhận được thứ gì đó, đáng tiếc, trên này không có tàn hồn, xem ra bức ảnh gia đình này không phải là quan trọng nhất trong lòng Đinh Tử Giang.



Tôi bất đắc dĩ để tấm ảnh lại chỗ cũ, tiếp tục tìm kiếm các đồ vật khác có khả năng chứa tàn hồn, nhưng tìm mãi vẫn chưa có thu hoạch gì. Đến lúc tôi chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, lại đột nhiên nhớ ra, lúc trước đi học khi ở ký túc xá, tôi thường giấu những đồ vật quan trọng xuống dưới đệm, không biết dưới đệm nằm của Đinh Tử Giang có thứ gì không?



Nghĩ vậy, tôi nhấc đệm lên, đúng là phát hiện bên dưới có một quyển nhật ký mỏng. Tôi cầm lên, bên trong rơi ra năm bức ảnh có hai người.



Nhìn màu sắc của tấm ảnh có thể thấy nó đã nhiều năm rồi, trong ảnh Đinh Tử Giang còn rất trẻ, có lẽ khoảng hai mươi tuổi. Bên cạnh có một cô gái trạc tuổi ông ta, đó là một người phụ nữ dáng vẻ dịu dàng, nhưng cũng rất có khí chất.



Lúc tôi đưa tay nhặt tấm ảnh lên, đầu kêu ong một tiếng, dung mạo và giọng nói của cô gái trong ảnh xuất hiện trong đầu tôi…



Cô gái này tên là Diệp Dung, là người vợ đầu tiên của Đinh Tử Giang, họ quen nhau từ lúc học đại học, cuối cùng đi đến hôn nhân. Vốn là một đôi trai tài gái sắc, đáng tiếc sau này Đinh Tử Giang chỉ lo công việc, ít quan tâm đến vợ và gia đình.