Người Tìm Xác

Chương 411 : Nhiễm trùng tử vong

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


Diệp Dung mang thai tháng thứ tư thì bị sinh non ngoài ý muốn, nhưng Đinh Tử Giang chưa hề có một câu quan tâm, còn chỉ trích vợ không cẩn thận, cuối cùng Diệp Dung quá đau lòng, chủ động đề nghị ly hôn với Đinh Tử Giang.



Sau khi2ly hôn, Diệp Dung rời quê, nhưng Đinh Tử Giang lại hối hận không thôi, biết mình đã phụ người vợ yêu mình tha thiết. Đáng tiếc, tình này đã qua, tình yêu dù tươi đẹp đến đâu khi xuất hiện vết rách sẽ rất khó để quay lại.



Cho dù5về sau Đinh Tử Giang đã tái hôn, có hai người con gái, nhưng sâu trong đáy lòng ông ta vẫn mãi yêu người vợ trước Diệp Dung.



Một bên là người đã cùng mình sinh con dưỡng cái, một bên là người phụ nữ mình yêu đã vĩnh viễn mất6đi, Đinh Tử Giang cảm thấy mình đã phụ lòng cả hai người phụ nữ ấy.



Sau này, ông ta lấy danh nghĩa cho con đi học, đưa vợ và con gái ra nước ngoài, còn mình lẻ loi làm việc ở mỏ than, chuyên tâm vào công việc.



Hôm xảy ra5chuyện, Đinh Tử Giang nằm trong ban lãnh đạo cấp cao, đưa theo mấy thành viên của tổ công tác xuống hầm điều tra tai nạn. Lúc đầu mọi chuyện đều bình thường, các tổ viên sau khi điều chỉnh dụng cụ, bắt đầu thu thập số liệu, Đinh Tử3Giang đột nhiên phát hiện sắc mặt của nhân viên an ninh Tống Vĩ trắng bệch đáng sợ.



Phản ứng đầu tiên của ông ta lúc đó là có lẽ thân thể của Tống Vĩ không thoải mái. Nhưng ông ta vừa định đi đến hỏi thăm Tống Vĩ lại đột nhiên thấy thân thể Tống Vĩ bị một ngoại lực nào đó kéo về phía sau.



Sau đó Tống Vĩ hai chân bay lên khỏi mặt đất, thân thể xoay vòng. Có lẽ do bản năng, cho nên cuối cùng Tống Vĩ dùng hai tay cố gắng bám lại thanh gỗ ở vách hầm.



Nhưng cảnh tiếp theo càng dọa người hơn, vì trong nháy mắt, thân thể và cánh tay của Tống Vĩ bị rời ra! Một cảnh này quá đáng sợ, khiến Đinh Tử Giang sợ hãi theo bản năng lùi lại phía sau.




Đinh Nhất nghe xong khoát tay nói: “Vậy không dùng được, lắp đạn quá chậm, tốc độ vật kia nhanh kinh người, chắc chắn phải là súng liên thanh mới được!”



Chuyện này cũng làm khó bí thư Vương, bây giờ đừng nói là người bình thường, đến cảnh sát bắn một phát súng cũng phải viết báo cáo, anh bảo bí thư mỏ than đi đâu kiếm ra món đồ kia!



Sau đó chú Lê bảo chúng tôi về nhà khách, gọi điện cho người thuê, kể tình huống hiện tại cho đối phương biết, dù sao cũng là chúng tôi xuống dưới đất, nếu có bắn loạn cũng không ảnh hưởng đến người dân bình thường, cho nên chắc chắn phải nghĩ cách giải quyết vấn đề vũ khí cho chúng tôi, nếu không chúng tôi không thể tùy tiện xuống hầm.



Đối phương cuối cùng cũng đồng ý cấp vũ khí cho chúng tôi, nhưng cũng cảnh cáo trước, thứ này chỉ được mang xuống hầm, lên trên phải lập tức trả lại! Tuyệt đối không được có điều gì sơ suất.



Chú Lê nghe đối phương đồng ý cung cấp súng, nhiều lần tỏ ý rõ ràng: “Điều này anh cứ yên tâm, chúng tôi cầm thứ này cũng vô dụng, mang theo xuống dưới đó là để phòng thân, nếu không có chỉ sợ có xuống mà không có lên!”



Sau khi đã an bài thỏa đáng, kế hoạch là sáng ngày mai chúng tôi xuất phát, thứ chúng tôi muốn vừa rồi sẽ có người chuyển đến miệng hầm mỏ trước khi chúng tôi xuất phát. Tôi và chú Lê sẽ không dùng súng, cho nên ngày mai hỏa lực phòng ngự chủ yếu là La Hải và Đinh Nhất, nhiệm vụ lớn nhất của tôi và chú Lê là tự đảm bảo an toàn cho mình.



Buổi trưa, bí thư Vương làm tiệc khoản đãi bốn người chúng tôi. Tôi nhìn một bàn toàn đồ ăn, được lắm!



Đúng như đêm qua ông ta nói, đều là đặc sản miền núi. Cái gì mà Phi Long canh, thịt hươu nướng, thịt thỏ rừng kho tàu, thịt lợn rừng xào lăn, nấm đầu khỉ hầm, nấm tùng xào ngũ sắc, mầm tỏi xào, tổ ong xào thịt… Đương nhiên, còn nhiều món tôi chỉ biết ăn rất ngon, nhưng không biết tên là gì.