Người Tìm Xác

Chương 428 :

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


Có nào là á quân cuộc thi người dẫn chương trình thanh thiếu niên, giải nhì cuộc thi Olympic Toán toàn huyện, giải nhì đại hội thể thao học sinh trung học lần thứ 12… Tôi cảm thán lão Triệu là người ngàn năm hạng nhì,2sao cúp nào cũng là giải nhì thế này?



Cuối cùng qua sự nỗ lực không ngừng của tôi, rốt cuộc đã tìm được một cái cúp không phải hạng nhì xuất hiện trước mặt, bên trên viết là quán quân giải thi đấu cờ tướng học5sinh tiểu học cấp huyện!



Nhìn cái cúp này, tôi quay đầu lại nhìn về lão Triệu đang ở phòng khách thu dọn, nghĩ thầm đời trước Chiêu Tài nhà mình đã tích đức gì mà đời này lại có thể tìm được người đàn ông tốt6như vậy chứ?!



Nghĩ đến đó tôi duỗi tay lấy cái cúp quán quân kia… Mà khi ngón tay tôi vừa mới chạm vào đế của cái cúp, một loại cảm giác dị dạng sinh ra trong lòng.



Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến5khi đạt được chẳng tốn công mà! Trong phòng này nhiều đồ như vậy, tôi vốn định phải tìm tới ba ngày hai đêm ấy! Nhưng chẳng ngờ mình còn chưa chính thức bắt đầu tìm, thứ này đã tự đâm đầu vào tay rồi…



Tàn hồn3trên cúp hẳn là của Triệu Chí Quốc, lúc trao giải người vợ Liễu Vân không đi được vì bệnh viện có việc, cho nên một mình ông ấy đến nơi thi đấu. Lúc ấy lão Triệu vẫn là một học sinh tiểu học, tuy rằng vẻ mặt trẻ con, nhưng đã có thể nhìn ra nét đẹp trai như bây giờ.



Tôi cũng biết đánh cờ tướng nhưng đánh rất dở, không ngờ lão Triệu người ta lúc còn là học sinh tiểu học đã đánh cờ tướng được tốt như vậy! Người đàn ông hoàn hảo thế này, nếu không phải vì chuyện của cha mẹ mà tâm lý hơi u uất thì đúng là hoàn hảo không tì vết.



Ngay sau đó hình ảnh chợt lóe, lão Triệu đã lên cấp hai, mẹ của anh Liễu Vân đăng ký một lớp hùng biện của trường trung học cơ sở cho anh, nhưng lão Triệu không thích đi. Cuối cùng vẫn tham gia dưới sự đe dọa đồng thời dụ dỗ của mẹ già, kết quả vào buổi liên hoan cuối năm, anh ấy trở thành người chủ trì lúc đó.




“Vậy thì, vậy thì khi nào chúng ta lên đường đi??” Lão Triệu hơi sốt ruột nói.



Tôi thấy bệnh cũ lại tái phát, vì thế nhẹ nhàng vỗ vai của anh: “Đừng gấp, anh cũng đã đợi nhiều năm như vậy, đâu có kém mấy ngày này, việc này không thể đi một cách mù quáng, cần phải lập kế hoạch trước. Lại nói, anh không về xin bệnh viện thêm mấy ngày nghỉ phép sao? Còn Chiêu Tài, có phải cũng cần nói một tiếng với chị ấy không, bằng không chị ấy sẽ lo lắng cho anh.”



Nghe tôi nói như vậy, lão Triệu đã ít nhiều bình tĩnh lại một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừ, trước tiên anh sẽ đến bệnh viện xin nghỉ, bằng không hai đầu anh cũng không yên tâm… Còn Chiêu Tài, anh không lo lắng gì, chỉ sợ nói ra cô ấy lại một hai đòi đi cùng. Mấy năm trước anh thường đến đó, đường rất khó đi, lại còn có núi đất sạt lở nguy hiểm, nên anh không muốn để cô ấy mạo hiểm như vậy.”



Tôi lập tức gật đầu: “Vậy thì không thể đi, để chị ấy ở nhà đi, đến lúc đó vấn đề chỗ chị ấy em sẽ xử lý, anh không cần lo lắng, chỉ cần xin nghỉ phép xong thì báo cho em biết một tiếng là được.”



Vì thế sáng sớm hôm sau, chúng tôi lại vội vã trở về, đây là việc riêng của tôi, cũng không thể để chú Lê phải đi theo, nhưng Đinh Nhất nói một mình tôi đi lại không yên tâm, cho nên sẽ cùng đi.



Kết quả tôi tới nhà chú Lê kể lại thì lão già nhăn mặt nhăn mày bảo: “Làm sao? Tự trả tiền mời chú của cháu đi Tứ Xuyên chơi một chuyến cũng không được à?”



Tôi nghe thế thì vội nói: “Ui chú ơi, nếu chú muốn đi chơi thật sao cháu có thể không vui chứ? Nhưng cháu nghe nói địa chất ở chỗ đó vẫn chưa ổn định, nhà mới xây lên lại bị lở đất cuốn mất, sao cháu có thể để chú đi mạo hiểm như vậy chứ?”