Người Tìm Xác

Chương 430 :

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


Đi mãi chúng tôi mới nhìn thấy một nhà khách hai tầng tên là Quan Hồ, thoạt nhìn vẫn rất vững chắc, vì thế chúng tôi bèn thương lượng vào xem rồi nói, được thì buổi tối hôm nay cứ ở đây đi!



Chúng tôi vừa nói vừa đi vào phía trong, tôi đi tuốt đằng trước, kết quả mới vừa đi vào,2tôi lập tức lui trở lại. Chú Lê thấy vẻ mặt kinh hãi đó thì hỏi tôi làm sao thế?



Tôi nuốt nước miếng nói: “Bên trong đặt mấy cỗ quan tài…”



Chú Lê nghe xong cũng nhăn mày lại, sau đó nhẹ nhàng đẩy tôi ra, tự mình dẫn đầu đi vào. Đinh Nhất cũng theo sát đằng sau, chỉ còn dư lại5tôi và lão Triệu đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ.



“Sao anh không đi vào?” Tôi buồn cười hỏi anh ấy.



Không ngờ lão Triệu đáp rất hợp lý hợp tình: “Anh sợ!”



Tôi không nhịn được cười: “Bác sĩ như anh mà còn sợ người chết ư?”



“Ai nói anh sợ người chết? Cái anh sợ là quan tài…”



Hoá ra khi lão Triệu6còn nhỏ bởi vì ham chơi, lúc cùng cha mẹ đi tham gia lễ tang của một trưởng bối, lén lút đi đến phía sau linh đường chỗ đặt quan tài để chơi, lúc ấy vì vóc dáng nhỏ, căn bản không nhìn thấy xác chết trong quan tài.



Mà lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một cỗ quan tài sơn son5to như vậy, lập tức liên hệ đến người nằm bên trong đã chết, vì thế càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng khóc thét giữa linh đường nhà người ta.



Do chuyện này, lão Triệu về nhà phát sốt luôn, từ đó về sau, anh ấy cực kỳ sợ hãi quan tài. Tuy rằng sau này học ngành y, trở thành một3bác sĩ, gặp vô số xác chết, nhưng trong lòng nỗi sợ hãi đối với quan tài vẫn không hề giảm bớt.
Chúng tôi đang tán gẫu câu có câu không, thì thấy sắc trời bên ngoài dần dần tối, nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài kia, trong lòng tôi không kìm được phát lạnh. Đột nhiên, cách đó không xa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân rất vội vàng.



Tôi nghe thấy thì nghĩ thầm hỏng rồi, chẳng lẽ là chủ nhân căn nhà này nhìn thấy ở đây có ánh lửa, sợ chúng tôi đốt nhà mình nên tới đuổi người đi? Kết quả chờ tiếng bước chân đến gần lại thấy là một đám du khách đội mũ đỏ.



Xem ra cũng là muốn vào trú mưa, vừa thấy chúng tôi ở bên trong, hướng dẫn viên du lịch cầm lá cờ bèn nói khách sáo với chúng tôi: “Các anh cũng tới đây chơi à!”



Tôi cười nói: “Chúng tôi tới đi bộ, không ngờ gặp phải thời tiết quái quỷ như vậy, cho nên ở lại đây qua đêm trước.”



“Đúng vậy, thời tiết này ai cũng không dự báo được! Không phải nói trời nắng à?” Một phụ nữ trung niên trong đó nói với vẻ mặt oán giận. Ai ngờ bà ta vừa dứt lời thì thấy bên ngoài loé lên tia chớp xoẹt xoẹt, tiếp theo nghe phía xa vang lên từng cơn sấm rền.



Mặt chú Lê âm trầm rồi đứng lên, sau đó đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, tiếp theo chú lắc đầu nói: “Chỉ sợ này cơn mưa này phải rơi cả một đêm…”



Những du khách đó đi vào nhưng cũng không sợ mấy cỗ quan tài bên trong chút nào, lại vẫn xem xét khắp nơi. Nói cũng kỳ quái, vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy là bước chân của một người, sao một chút đã xổ ra nhiều người như vậy chứ? Nếu tất cả đều chen chúc trong phòng này để qua đêm thì chứa không nổi đâu!



Hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn hình như cũng cảm thấy chỗ này hơi đông đúc, vì thế một mình đi lên lầu hai, muốn xem hoàn cảnh trên lầu thế nào.



Lúc này tôi nhỏ giọng nói với Chú Lê: “Không ngờ bây giờ còn có đoàn du lịch tới ở đây nhỉ?”



Chú Lê nghe xong thì có biểu cảm kỳ lạ: “Có lẽ vốn là không có đâu?”