Người Tìm Xác

Chương 431 :

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


Nghe chú Lê bất thình lình nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tôi lập tức khó hiểu, nhưng vừa định hỏi lại, thì nghe thấy hướng dẫn viên du lịch vừa rồi lên lầu đi xuống dưới nói: “Các cô các chú, vừa rồi cháu lên lầu nhìn, hoàn cảnh bên trên còn có thể ở, tất cả mọi người đều lấy hết đồ đạc của mình đi lên cùng cháu nào!”



Phía dưới mấy du khách nghe thế thì sôi nổi đứng lên khỏi mặt đất, lục tục2lên lầu hai. Thấy những người này đều lên lầu rồi, tôi hối hận: “Chết tiệt, sớm biết lầu hai cũng có thể ở, chúng ta đã lên trước rồi, sao còn phải trông coi mấy cỗ quan tài này mà ngủ chứ?”



Không nghĩ tới chú Lê lại nói một câu không thể hiểu được: “Nếu là chú thì thà rằng trông mấy cỗ quan tài này cũng không lên lầu hai đi ngủ!”



Ngay lúc ấy tôi nghe không hiểu ý trong lời nói của chú Lê, còn ở đó hối5hận vì không chiếm trước lầu hai. Đúng lúc này, hướng dẫn viên du lịch vừa rồi còn vô cùng vui vẻ đi lên lầu, thế nhưng lại hoảng loạn chạy xuống nói: “Các vị, trước khi chúng tôi tới có nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên hơn năm mươi tuổi đi qua đây không?”



Tôi nghe xong bèn lắc đầu đáp: “Trừ nhóm khách du lịch này của anh, chúng tôi không gặp ai nữa.”



Hướng dẫn viên du lịch nghe xong sắc mặt xanh mét, liên tục nói: “Xong6rồi, xong rồi, đang êm đẹp sao lại lạc hai người chứ? Hôm nay đã tối rồi, nếu họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trách nhiệm này công ty chúng tôi không gánh nổi mà!”



Lão Triệu thấy hướng dẫn viên du lịch này căng thẳng thành thế này, bèn tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Cậu không có số di động của bọn họ à? Gọi cho họ không phải được rồi sao?”



Nghe lão Triệu nói như vậy, lúc này hướng dẫn viên du lịch mới nhớ tới phải gọi5điện thoại, kết quả lấy di động ra nhìn thì lại không có tín hiệu! Vì thế cậu ta lại năn nỉ lão Triệu, có thể cho cậu ta mượn di động dùng hay không.



Lão Triệu vừa nghe người lạc đường là một đôi vợ chồng trung niên, liên tưởng đến cha mẹ của mình, vì thế không nói hai lời mà đưa điện thoại cho cậu ta mượn. Hướng dẫn viên du lịch nhận di động rồi bấm gọi một dãy số, đáng tiếc vẫn mãi không nối máy được.




“Vậy thì đúng rồi! Cho nên chú mới không nhắc nhở cháu. Chú nói cho các cháu biết, một lát nữa hướng dẫn viên du lịch kia sẽ còn trở về, nhất định đừng lộ ra dấu vết, bây giờ họ vẫn chưa biến thành ác linh vì còn chưa biết mình đã chết! Bởi vậy vẫn không có uy hiếp gì với chúng ta, hiểu chưa?” Chú Lê trầm giọng nói.



Không ngờ chú ấy vừa dứt lời thì đã thấy hướng dẫn viên du lịch vừa rồi hoang mang chạy ra ngoài kia, giờ này lại đổ mồ hôi đầy đầu chạy về, lần này tôi và lão Triệu đều không tự chủ được nhìn về phía dưới chân cậu ta, quả nhiên là một dấu chân ướt cũng không có!



Sau khi chạy vào, cậu ta lập tức sốt ruột hỏi chúng tôi: “Có đôi vợ chồng trung niên nào trở về không?”



Tôi nghe xong vội xua tay nói: “Không có, không có… Có thể là họ đi chỗ khác tránh mưa rồi, cậu đừng quá sốt ruột, trời sáng rồi lại tìm đi.”



Hướng dẫn viên du lịch kia thất vọng “Ồ”, chuẩn bị lên lầu hai. Ai ngờ lúc này lão Triệu nãy giờ vẫn luôn nhìn di động ngơ ngác, đột nhiên lại hỏi hướng dẫn viên kia: “Đôi vợ chồng trung niên đi lạc đó tên gì, nếu chúng tôi gặp sẽ nói cho họ biết cậu đang tìm bọn họ.”



Hướng dẫn viên du lịch kia nghe xong lập tức cảm kích nói: “Vậy thật cảm ơn anh quá, hai vợ chồng họ người nam là một thầy giáo, tên Triệu Chí Quốc, người nữ là bác sĩ, tên Liễu Vân. Nếu mọi người nhìn thấy bọn họ, chắc chắn phải bảo họ tới tìm tôi nhé!”



Hướng dẫn viên du lịch nói xong bèn đi lên lầu, để lại lão Triệu trong mắt toàn là kinh hoàng và tôi với vẻ mặt hoảng sợ. Chú Lê và Đinh Nhất rõ là rất bình tĩnh, xem ra có lẽ họ đã sớm nhận ra người mà hướng dẫn viên du lịch kia muốn tìm, đúng là cha mẹ của lão Triệu.



Tôi thấy lão Triệu cả buổi không nói lời nào, nhỏ giọng hỏi anh ấy: “Làm sao anh biết đôi vợ chồng trung niên cậu ta cần tìm chính là chú và dì vậy?”