Người Tìm Xác

Chương 432 :

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


Lão Triệu tái mặt đưa di động cho tôi: “Dãy số này là số điện thoại của cha anh, vừa rồi nhìn anh cảm thấy rất quen, không nhớ ra là số của ai! Đến vừa rồi mới đột nhiên nhớ tới, đây không phải là số điện thoại của cha anh dùng mười năm trước à?”



Tôi nghe thế thì trong lòng thầm nghĩ, cũng khó trách lão Triệu không lập tức nhận ra, dù sao cũng là một số điện thoại của mười năm trước! Đừng nói là mười năm trước, cho dù bây giờ anh2hỏi tôi số điện thoại của chú Lê là bao nhiêu, tôi không xem danh bạ cũng không biết đâu!



Như thế rất tốt, vốn dĩ là ngủ không được, bây giờ biết đoàn trên lầu chính là đoàn du lịch năm đó của cha mẹ lão Triệu, thế này thì sao ngủ được nữa? Lão Triệu có lòng muốn đi lên hỏi thăm một chút lại bị chú Lê ngăn cản.



Dùng lời của chú Lê mà nói: “Giờ cháu đi lên cũng uổng công, chắc chắn là bên trên không có gì cả, loại vong hồn này5chỉ có thể là họ xuất hiện trước mặt cháu, mà cháu không thể tìm được bọn họ.”



Tôi thấy lão Triệu nghe xong thì thất vọng ra mặt, vì thế an ủi anh ấy: “Cũng không chắc họ sẽ biết chuyện của cha mẹ anh, hỏi họ còn không bằng hỏi em đây này!”



“Cậu biết? Vậy vì sao cậu không nói sớm?”



“Anh đâu có hỏi em? Sao em biết được là anh muốn biết chứ?” Tôi vô tội nói.



Lão Triệu nghe xong thì cực kỳ bất đắc dĩ hỏi: “Cha mẹ anh mấy ngày đó có…”



Không đợi6anh ấy hỏi xong, tôi đã lập tức trả lời: “Rất vui vẻ!”



“Họ có nhớ anh không?”



“Thỉnh thoảng thôi! Hai người khó được một lần lãng mạn, làm gì nhớ mãi anh chứ!”




Tôi nghe thế rùng mình: “Không thể nào? Hung hăng như vậy à?”



Lão Triệu nghe xong cũng nói thẳng: “Cực kỳ hung dữ, anh khuyên cậu vẫn nên cách nó xa một chút đi!”



Lúc này bầy khỉ kia dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với chúng tôi, một bầy nôn nóng muốn thử luồn đến bên cạnh. Chú Lê nhìn chúng nó rồi nói: “Đi thôi, đừng ở lại đây quá lâu, tốt nhất là chớ có chọc vào mấy con khỉ này, bằng không sẽ không đi hết đường được đâu!”



Đám khỉ thấy chúng tôi không hề có ý dừng lại cho chúng nó đồ ăn, thế là có mấy con to gan bắt đầu ném đá chúng tôi! Lúc ấy tôi nổi giận nên cũng muốn lấy đá ném lại chúng.



Đinh Nhất nhìn thấy liền buồn cười: “Cậu tức giận với súc sinh không phải là đặt mình với chúng nó ở cùng một cấp bậc à?”



“Vậy bây giờ có thể làm sao? Để cho mấy con súc sinh đó ném đá thế suốt đường à?” Tôi tức giận nói.



Không ngờ Đinh Nhất cười thần bí đáp: “Đương nhiên không cần, cậu lại đây…”



Vì thế Đinh Nhất dựa sát bên tai tôi nói vài câu, tôi nghe xong thì nghi ngờ: “Thế cũng được hả?”



Đinh Nhất nói khẳng định: “Đương nhiên được!”



Vì thế tôi vô cùng mông lung đi đến phía trước đàn khỉ, sau đó móc răng thú trên người ra, hung tợn hét chúng. Không ngờ đám khỉ kia như là bị hoảng sợ quá độ, tất cả đều thét chói tai, chạy lên trên núi không quay đầu lại.