Người Tìm Xác
Chương 440 :
Ngày đăng: 05:40 30/04/20
Để cảm ơn sự giúp đỡ trong vụ lần này của chú Lê và Đinh Nhất, lão Triệu cố ý hạ vốn gốc, mở tiệc chiêu đãi chúng tôi ở một nhà hàng hải sản mới khai trương. Kết quả cũng không biết chúng tôi có phải thể chất hút chuyện xấu hay không, yên ổn ăn bữa cơm, thế mà cũng có thể ăn ra một vụ án xác chết đông lạnh!
Nhà hàng hải sản “Lý Đường Tống Hàn” mà lão Triệu mời khách tự xưng là tất cả2hải sản đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ Đại Liên tới đây, sở dĩ lấy cái tên kỳ lạ này là vì bốn cổ đông của nhà hàng này lần lượt mang họ Lý, Đường, Tống, Hàn. Trong đó Hàn Đông Sinh là đàn anh thời đại học của lão Triệu, sau này vì sự cố khi chữa bệnh nên bị đuổi, từ đó không làm nghề y nữa.
Lão Triệu chọn nhà hàng hải sản Lý Đường Tống Hàn này mời khách, thứ nhất là ủng hộ5cho đàn anh cũ, thứ hai, cũng chủ yếu vì anh ấy có thẻ ưu đãi ở đây. Hôm đó Hàn Đông Sinh cố ý chừa cho lão Triệu gian phòng riêng lớn, trong phòng còn có karaoke và bàn mạt chược, tóm lại là ăn nhậu chơi bời liền một dây.
Chờ khi ba chúng tôi đến nơi, lão Triệu và Chiêu Tài đã đến từ lâu. Bởi vì khách chính là chú Lê, cho nên lão Triệu rất khách sáo mời chú Lê gọi món ăn. Chú Lê lại6cười và xua tay nói: “Người trẻ tuổi các cháu thường xuyên ăn cơm bên ngoài, vẫn là các cháu gọi đi!”
Lão Triệu nghe xong thì hơi xấu hổ nói: “Ngày thường công việc của cháu ở bệnh viện bận quá, cũng rất ít ra ngoài ăn cơm, có điều hải sản ở đây đặc biệt tươi ngon, nghe nói đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ Đại Liên tới đây.”
Tôi nghe thế thì thầm nghĩ, vậy anh bị đàn anh cũ lừa đó, còn mỗi ngày vận5chuyển bằng đường hàng không tới? Thế thì chi phí cao thành cỡ nào! Tôi dám dùng đầu bảo đảm, tuyệt đối đều là hàng đông lạnh! Đang nghĩ ngợi, một người đàn ông dáng người tầm trung đi đến.
Lão Triệu lập tức đứng lên giới thiệu cho chúng tôi: “Vị này chính là cổ đông của nhà hàng hải sản Lý Đường Tống Hàn mà anh nói, Hàn Đông Sinh, cũng là đàn anh cũ của anh!”
Tiếp theo anh ấy lại lần lượt giới thiệu chúng tôi cho Hàn3Đông Sinh. Mà khi lão Triệu giới thiệu đến chú Lê, Hàn Đông Sinh lập tức đi tới vươn hai tay bắt tay với chú Lê, cung kính nói: “Tôi đã sớm nghe nói đến tên tuổi của Lê đại sư, nhưng vẫn luôn không có ai giới thiệu cho tôi, không ngờ hôm nay có thể may mắn gặp được ngài ở đây…”
Ngày thường lúc Trương Vĩ Bình ở nhà bếp giúp việc cũng không phải chưa từng thấy máu, đều là giết gà mổ cá gì đó, nhưng xem máu trên mặt đất hiện giờ, đây là bao nhiêu gà và cá! Có thể ra nhiều máu như vậy?
Lúc ấy Trương Vĩ Bình còn tưởng, không phải có người giống mình cũng mò đến nhà bếp ăn vụng chứ? Mày nói mày ăn vụng thì ăn vụng đi, làm gì mà để cho ở đây nhìn giống như hiện trường vụ án vậy hả?
Đang nghĩ ngợi đẩu đâu, cậu ta vòng tới chỗ bể nước bình thường hay mổ cá, bởi vì cậu ta cảm thấy máu trên mặt đất liên tục chảy ra từ hướng đó. Kết quả cậu ta mới vừa đi qua, nhất thời bị dọa cả người đầy mồ hôi lạnh! Chỉ thấy lúc này trên mặt đất lại đang nằm một cô gái cả người toàn máu!
Cô gái kia hai mắt trợn tròn, hoảng sợ nhìn chằm chằm Trương Vĩ Bình, nhưng trong ánh mắt cũng đã không còn tiêu cự. Trên chiếc váy hoa liền áo rách bươm đã sớm bị máu thấm ướt sũng. Lúc ấy Trương Vĩ Bình ngốc luôn, đứng ngớ ra cả buổi mới dám tiến lên thăm dò lỗ mũi của đối phương, xem xem có còn thở hay không.
Kết quả dò xét thử thì phát hiện, đã tắt thở từ lâu! Trương Vĩ Bình chưa từng gặp cô gái này, chắc chắn không phải nữ phục vụ của nhà hàng, nhưng có thể chết ở đây mà lại càng không phải là khách hàng?!
Cũng không biết có phải vì chột dạ hay không, tóm lại trong cơn hoảng loạn, Trương Vĩ Bình bỏ chạy mất! Chờ cậu ta chạy một mạch ra khỏi cửa chính của nhà hàng, lúc này mới bị gió lạnh bên ngoài thổi cho bình tĩnh hơn.
Giờ đây cậu ta mới nghĩ đến, mình chạy cái gì chứ? Mình chính là người trực đêm, phát hiện người chết phải là báo cảnh sát trước tiên chứ? Vì thế cậu ta lập tức gọi 110. Báo cảnh sát xong cậu ta lại gọi điện thoại cho giám đốc Vương của nhà hàng, kể lại một lượt tình huống ở đây.