Người Tìm Xác

Chương 475 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


Dù con kiến nhỏ bé cũng muốn sống sót, huống chi là con người chứ? Nhưng Phúc công công canh chừng Xuân Hỉ rất chặt, ngày thường hạ nhân đều không thể tiếp xúc với nàng, mỗi lần đưa cơm đều là Phúc công công đích thân đi, cho nên nàng vốn không có cơ hội chạy trốn.



Cứ như vậy, ngày tháng dần dần trôi qua, ngày Xuân Hỉ lâm bồn sắp tới, mà bụng của Cách2cách thoạt nhìn cũng giống như lúc nào cũng có thể sinh. Tuy nhiên không biết vu sư Tát Mãn không tính kỹ thời gian hay là làm sao, thế nhưng Cách cách lại muốn sinh trước, còn bụng Xuân Hỉ thì không có chút xíu phản ứng nào.



Dưới tình thế cấp bách, Phúc công công lại cầm dao muốn rạch bụng Xuân Hỉ, moi sống thai nhi ra. Tuy Xuân Hỉ liều chết chống cự nhưng5nào phải là đối thủ của Phúc công công, nàng vẫn bị lão đè xuống giường, chuẩn bị mổ bụng nàng ra…



Cũng vào lúc này, tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng bị người đá văng, phò mã A Kỳ Các dẫn một đám thuộc hạ vọt vào, vung đao chém đứt tay phải cầm dao của Phúc công công. Xuân Hỉ bị máu của Phúc công công văng đầy người, lập tức sợ đến ngất xỉu.



“Tiến Bảo!”6Theo tiếng của Đinh Nhất vang lên, tôi cảm thấy mặt tê dại, mở mắt ra thì thấy mình đã bị anh ta tát cho một cái.



“Anh làm gì mà đánh tôi?”



“Tôi không đánh cậu, thì cậu còn chưa chịu tỉnh!” Đinh Nhất tức giận nói.



Chú Lê thấy tôi đã tỉnh thì cũng thở dài nhẹ nhõm nói: “Thằng nhóc thối, nếu cháu còn không tỉnh lại, chúng ta đã định đi lên luôn rồi!”



Tôi sờ má5trái đã hơi nóng lên: “Cháu ngất bao lâu rồi ạ?”




Chú Lê lại cẩn thận nhìn tay phải của tôi lần nữa, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Không sao nữa, máu đen đã chảy hết rồi.”



Nói cũng kỳ, sau khi những tơ máu đỏ đó biến mất, cảm giác tê tê và hơi lạnh trên tay phải cũng dần dần mất theo, cánh tay cũng trở lại bình thường. Tuy nhiên chỗ bị chú Lê đâm kim bạc vào lại vĩnh viễn để lại một chấm đỏ. Người không biết còn tưởng trời sinh tôi đã có một nốt ruồi son ở đó đấy!



Lúc này tôi quay đầu nhìn sang quan tài máu lần nữa, không biết sau đó Xuân Hỉ đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị người ta dìm chết trong quan tài máu kia…



Tuy quần áo trên người hơi ẩm, nhưng đã ấm áp hơn vừa rồi nhiều, chúng tôi tiếp tục đi thêm một quãng, nhưng ven đường ngoại trừ những tảng đá có thể chiếu sáng ra, chẳng có thứ gì khác nữa.



Tôi nhìn đồng hồ đếm ngược trên người, cách lúc chúng tôi xuống giếng đã qua hai tiếng, nhưng đến tận bây giờ, trừ một cỗ quan tài máu, chúng tôi chẳng phát hiện được gì, cả những hài cốt của chiến sĩ cách mạng bị ném xuống cũng chẳng thấy.



Có điều nhìn dòng nước của sông ngầm này chảy xiết như thế, có trời mới biết năm đó hài cốt của họ bị nước cuốn trôi tới chỗ nào!



Chú Lê cũng nhìn đồng hồ đếm ngược và nói: “Còn hơn ba tiếng nữa là trời tối, nếu đến lúc đó chúng ta vẫn không tìm thấy gì thì phải lập tức phải quay về, buổi tối ở đây rất không an toàn.”



Đang nói, chúng tôi lại cảm thấy đường dưới chân dần dần mở rộng ra, dường như sắp đi vào một khu vực rộng rãi, chú Lê lập tức lấy la bàn ra xem, phát hiện từ trường ở đây đã mạnh hơn!