Người Tìm Xác
Chương 476 :
Ngày đăng: 05:41 30/04/20
“Phía trước nhất định là có thứ gì đó gây nhiễu kim la bàn, mọi người cẩn thận chút.” Chú Lê trầm giọng nói.
Chúng tôi tiếp tục đi lên trước một quãng, quả nhiên là đến một khu vực khá trống trải, chỗ này được con người mở rộng ra thành một không gian rất lớn, vì2trong này không có ánh lửa nên chúng tôi không thấy rõ tình hình trong động thế nào.
Đinh Nhất đi đằng trước, anh ta rọi đèn pin vào trong động, đột nhiên, một bóng người xuất hiện nơi ánh sáng chiếu qua! Bởi vì Đinh Nhất chỉ dùng đèn pin đảo nên tốc độ rất nhanh, nhưng5chúng tôi đều thấy rõ cả.
“Đó là thứ gì?” Tôi hơi kinh hoảng nói.
Đinh Nhất bên cạnh tôi lạnh lùng nói: “Người, chỉ không biết là người sống hay người chết…”
Nghe anh ta nói vậy, tôi chợt cảm thấy da đầu tê dại, tuy bây giờ không phải chỉ có một mình tôi đứng giữa bóng tối,6nhưng dù chỉ nhìn thấp thoáng bóng người vừa rồi thôi, tôi lại thấy rõ gã đó đứng ở đâu!
Tại nơi như vậy, xác suất có thể gặp được người sống chắc chắn là cực kỳ nhỏ, trái lại xác suất gặp phải người chết rồi mà có thể tự đứng dậy lại lớn hơn… Nghĩ đến5đây, tôi vội sờ răng thú ở trước ngực, may mắn nó còn treo trước ngực, như vậy ít nhiều có thể làm tôi yên tâm hơn.
Lúc này, La Hải cẩn thận tìm kiếm ở hai bên vách động, theo kinh nghiệm trước đó của anh ta, nhất định là có cơ quan nào đó có thể3mở “thiết bị chiếu sáng” ở đây.
Quả nhiên, không bao lâu anh đã tìm được một khe lõm khảm ở trên vách động, thứ bên trong giống với dầu hoả trong những tảng đá bên ngoài kia, vì thế anh lấy diêm ở chỗ chú Lê để châm lửa…
Bây giờ nhìn lại khuôn mặt của thi thể, tuy đã thành một cái thây khô, nhưng vẫn nhận ra được vẻ mặt dày vò của ông ta trước khi chết, còn có hướng mà đôi mắt ông ta nhìn về…
Tôi nhìn theo ánh mắt của ông ta, phát hiện phía đối diện ông ta có một quan tài đen kỳ lạ! Cả cái quan tài này đen nhánh, nên ở chỗ ánh sáng yếu rất khó phát hiện ra ngay. Thoạt nhìn, có cảm giác chất liệu của quan tài này không giống như làm bằng gỗ, mà giống như bằng kim loại.
“Quan tài sắt?” Tôi nghi ngờ nói.
La Hải lập tức lắc đầu: “Không phải, đầu tiên là màu sắc không giống, còn nữa, bất kể là quan tài sắt hay quan tài đồng thì ở hoàn cảnh ẩm ướt như vậy không thể nào không rỉ sét! Còn nhớ quan tài máu chắn đường lúc nãy không? Chắc hẳn là quan tài gỗ truyền thống, nhưng bởi vì lượng nước ở cả trong và ngoài đều rất lớn, cho nên mới mọc rêu đầy giống như máu chảy như thế.”
Tôi nghe La Hải nói thì cực kỳ tò mò, trong quá khứ có thể có kim loại gì không bị rỉ sét chứ? Hoặc nó đúng là kim loại ư? Nghĩ đến đây, tôi tìm kiếm xung quanh, muốn tìm hòn đá nhỏ gì đó dưới đất, kết quả tìm nửa ngày lại phát hiện mặt đất ở đây cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa còn từng được mài giũa cẩn thận, quả thực có thể so sánh với nền đá cẩm thạch bây giờ!
Đinh Nhất thấy tôi dáo da dáo dác nhìn lung tung bèn hỏi: “Cậu tìm cái gì đấy?”
“Tôi muốn tìm một hòn đá nhỏ ném vào quan tài kia để nghe thử, như vậy là biết nó có phải kim loại hay không!”
La Hải vừa nghe vội ngăn cản tôi: “Ông tổ của tôi ơi, có thể đừng làm bậy được không hả! Đừng để làm sao mà cậu nghe thì không được, lại gọi bà cô ở bên trong ra đây, đến lúc đó nếu chúng ta không xử lý được, vậy thì chỉ có thể ở lại chôn cùng cô ta thôi!”