Người Tìm Xác
Chương 522 :
Ngày đăng: 05:41 30/04/20
Thấy dáng vẻ lo lắng của Đinh Nhất, tôi thật sự không giấu giếm được gì, đành phải cẩn thận kể lại chuyện đêm qua cho anh ta…
Anh ta nhìn tấm thẻ màu đen trong tay rồi nói: “Thứ này chắc là có cùng tác dụng với tấm phù đen mà sư bá đốt, chẳng qua tấm ông ấy đốt có thể gọi quỷ sai gần2đó đến, còn tấm bọn họ cho cậu chỉ có thể gọi Hắc Bạch Vô Thường thôi.”
Tôi gật đầu: “Chắc vậy, nhưng chỉ với chút tin tức mà họ đưa cho tôi, quả thực chính là tìm kim dưới đáy biển, căn bản là vô vọng!”
Nhưng Đinh Nhất lại có suy nghĩ khác: “Người có mang năng lực dị thường như vậy, cho dù muốn cố5ý che giấu thì cũng không thể là người qua đường Giáp đâu.”
“Ý của anh là, lão sẽ là cao nhân có đạo hạnh? Giống như chú Lê và Liêu đại sư à?” Tôi nói.
Đinh Nhất gật đầu: “Sư phụ chắc chắn không phải, tôi đã từng nhìn thấy sau lưng ông ấy, không hề có ký hiệu gì. Còn sư bá à… Vậy phải hỏi6sư phụ rồi.”
“Hỏi sao bây giờ? Chẳng lẽ trực tiếp hỏi chú Lê, chú và sư huynh của chú có chơi gay không? Có biết sau lưng ông ấy có cái bớt nào không à?” Tôi xấu hổ nói.
Đinh Nhất suy nghĩ rồi bảo: “Cũng đúng, vậy phải suy nghĩ kỹ lại, nhưng tôi nghe nói họ sắp đi rồi!”
Tôi thầm nghĩ ra tay từ chỗ5người mình quen có phải hơi không phúc hậu lắm không? Nhưng Đinh Nhất lại khuyên: “Thật ra tôi hy vọng cậu vĩnh viễn đừng gặp được tên kia, cái loại nhân ma này đừng nói là cậu, dù là Hắc Bạch Vô Thường cũng không phải đối thủ của lão. Mưu mô và lòng dạ của người này không phải loại đồ ngốc não ngắn,3chỉ ăn gạo hai ba mươi năm như cậu có thể đối phó.”
Ra khỏi sân bay, chúng tôi cũng không đón xe buýt mà gọi luôn một chiếc taxi đi thẳng đến thôn. Ngựa không dừng vó như vậy, ấy thế mà khi chúng tôi tới nơi trời cũng đã tối rồi.
Thời tiết Đông Bắc vừa vào tháng chín đã bắt đầu có sương giá, hai con hươu ngốc chúng tôi đi vội vàng quá, cả quần áo ấm cũng không mặc, lúc mới ra khỏi sân bay, cả hai bị đông lạnh thấu tim gan.
Chờ khi tới được thôn của chú họ, bầu trời lại còn bắt đầu đổ tuyết. Trả tiền xe xong, hai chúng tôi rét cóng run lẩy bẩy đi về phía nhà chú.
Buổi tối ở nông thôn, mọi nhà đều ngủ rất sớm, tuy bây giờ nông thôn cũng đã có internet, nhưng mà trời vừa sẩm tối, họ đã chui vào ổ ngủ sớm rồi. Nhìn ánh đèn lấp lánh trong thôn, tôi thầm cầu nguyện, hy vọng lát nữa có thể nhìn thấy vẻ mặt giật mình của chú họ, còn có thím họ ngồi trên giường sưởi.
Mà khi tôi đứng trước cửa nhà chú họ, tất cả hy vọng đều biến mất, chỉ thấy trên cửa lớn đóng chặt có một ổ khoá. Tôi đã lạnh cóng tới mức phải giậm chân tại chỗ rồi, lúc trước không suy nghĩ nhiều như vậy, đầu óc nóng lên chạy tới đây. Bây giờ thì hay rồi, mặc ít đồ như vậy, mẹ nó mà ngay cả một cái giường sưởi cũng không có.
Đinh Nhất thấy tôi thật sự lạnh không chịu nổi, vì thế hai ba động tác đã mở khoá cửa ra, sau đó quay đầu lại nói với tôi: “Đi vào trước rồi nói sau!”
Vào nhà, tôi lập tức choáng váng, nhìn cỏ dại trong sân, ít nhất cũng đến một hai tháng không được xử lý rồi, trước đây khi tôi tới nhà chú họ, đừng nói cỏ dại, ngay cả chỗ đất hơi nhiều một chút, thím họ đều lập tức quét sạch sẽ mới được!
Đinh Nhất không đếm xỉa tới tôi ở đó tự thương cảm, anh ta mở khoá cửa phòng ra, sau đó đi vào bật công tắc. Đèn sáng ngời, hoàn cảnh trước mắt tôi càng thêm rõ ràng.