Người Tìm Xác

Chương 523 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


Dưới cây táo trong sân, táo rơi rụng đầy đất, nếu thím họ ở nhà, nhất định sẽ không để lãng phí như vậy! Tất cả đều chứng minh rằng, ít nhất họ đã rời đi hai tháng rồi.



Lúc này Đinh Nhất ra ngoài sân ôm một bó củi nhóm lửa vào nhà: “Trước đừng nghĩ gì cả, vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá.”



Tôi vào nhà xem thử, không ngờ Đinh Nhất lại còn biết nhóm lửa giường đất, loại giường sưởi nông thôn này trước đây chúng tôi đã từng thấy chú họ nhóm,2trông không dễ làm lắm.



Không ngờ Đinh Nhất rất thuần thục nhóm được lửa dưới giường sưởi lên, thế này mới làm chúng tôi thấy ấm áp hơn.



Giờ tôi mới cẩn thận quan sát trong phòng, phát hiện chú họ đi rất vội vàng, một ít trái cây trên bàn đã thối nhũn ra. Với tính tiết kiệm của thím họ, nếu không phải thình lình có việc gấp mà nói, thím sẽ không lãng phí như thế.



Bây giờ tôi càng thêm lo lắng cho họ, nhất định là có chuyện gì vô cùng khẩn cấp5mới đi vội vàng thế. Bây giờ trời đã muộn, có chuyện gì cũng chỉ đành chờ đến mai sang nhà hàng xóm hỏi thăm mới biết.



Đêm này trải qua thật sự khó khăn, tuy rằng chúng tôi nằm trên giường đất ấm áp, nhưng bụng lại chẳng có hạt cơm nào, nên cũng ngủ không yên được! Quá nửa đêm, Đinh Nhất đói đến mức khó chịu lắm rồi, bèn chạy đến nhà bếp xem thử, kết quả thấy đồ bên trong đều hỏng hết cả.



Trước kia lần nào về Đông Bắc cũng được ăn6ngon uống tốt, không ngờ giờ đây đãi ngộ lại thua kém nhiều như vậy! Vất vả lắm mới chịu đựng được đến hừng đông, tôi bèn đi gõ cửa nhà hàng xóm.



Bác gái mở cửa nhận ra tôi, giật mình nói: “Tiến Bảo, sao cháu đã về rồi?”



Tôi hơi ngượng ngùng nói: “Bác gái ơi nhà bác có đồ ăn không? Cháu thật sự đói quá!”




Tôi và Đinh Nhất hỏi thăm bác gái hàng xóm một chút, biết địa chỉ này cách đây chưa tới ba mươi cây số. Vì thế chúng tôi bỏ tiền thuê một chiếc xe ba bánh trong thôn chở thẳng đến đó.



Trên đường đi ngang qua một khu chợ, tôi và Đinh Nhất mua mỗi người một cái áo bông to mặc đỡ để chữa cháy. Đoạn đường sau đó nhờ có hai cái áo bông này, bằng không tôi và Đinh Nhất đã bị đông lạnh thê thảm.



Lúc tới cửa thôn, tôi thấy có rất nhiều phụ nữ đang tẻ bắp ở cửa thôn, vì thế tôi cầm tờ giấy địa chỉ hỏi các bà ấy đường đi thế nào?



Một chị gái trong đó vừa liếc qua địa chỉ thì sắc mặt lập tức âm trầm nói: “Các cậu cũng tới tham gia lễ tang à?”



Lúc ấy tôi không nghe rõ chị ta nói hai chữ “lễ tang”, chỉ hy vọng chị có thể mau chóng đưa chúng tôi đến địa chỉ này. Chị gái nhiệt tình bỏ dở việc trong tay, đưa tôi và Đinh Nhất đến địa chỉ kia.



Nhưng đi không bao lâu, từ xa tôi đã nhìn thấy trước một căn nhà rất náo nhiệt, người ra ra vào vào không ít, đến gần xem, lòng nặng trĩu lại.



Trên cổng treo vải xô màu trắng, người trong sân ngoài sân đều đang không ngừng tiếp đón, đây rõ ràng là nhà này có người chết, đang làm lễ tang mà…



Tôi đến gần nhìn, phát hiện tên trên bài vị ở linh đường lại là tên của thím họ! Sao có thể? Lòng tôi đau đớn, có cảm giác muốn khóc, vì thế tôi không tự chủ được từ từ đi về phía linh đường.



Nhưng lúc này lại đột nhiên bị ai đó kéo lại, tôi quay đầu nhìn, thấy là một người xa lạ. Click to expand...Click to expand...