Người Tìm Xác

Chương 6 : Thi thể cô gái trong rừng trúc

Ngày đăng: 05:35 30/04/20


Vì đang là giờ cơm, chẳng mấy chốc, xung quanh chúng tôi đã ngồi đầy người. Mọi người tới đây ăn cơm rất nhiều nên chắc thức ăn ở đây rất ngon.



“Hưng Nghiệp? Lâu rồi không gặp?” Một người đàn ông nhiệt tình tới chào Tôn Hưng Nghiệp.



Tôn Hưng Nghiệp nhìn lại rồi đứng dậy bắt tay người kia ngay: “Anh Triệu! Đúng là lâu rồi không gặp! Dạo này anh vẫn khỏe chứ?”



Người đó gật đầu: “Anh vẫn như cũ thôi, vẫn thu mua trúc, anh nghe nói em gái cậu gặp nạn… Thế nào rồi? Đã có tin tức gì chưa?”



Mặt Tôn Hưng Nghiệp tối sầm lại: “Vẫn chưa ạ, cảnh sát đã tìm hơn một tháng nay mà vẫn chưa có manh mối nào, bố mẹ em ngày nào cũng đau buồn đến chết đi sống lại!”



Người đàn ông vỗ vai Tôn Hưng Nghiệp: “Đừng suốt ruột, chuyện xảy ra rồi cũng đành phải kiên nhẫn chờ thôi. Bây giờ cậu không thể suy sụp được, trong nhà chỉ trông cậy vào cậu thôi!”



Tôi đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, biết người này chuyên thu mua trúc thì đẩy đẩy Tôn Hưng Nghiệp, ra hiệu anh ta giới thiệu với tôi, Tôn Hưng Nghiệp hiểu ý ngay.



“Anh Triệu, đây là bạn của em, Trương Tiến Bảo.” Nói rồi anh ta bảo tôi: “Tiến Bảo, anh Triệu đây là đàn anh mà anh đã quen rất nhiều năm rồi!”



Tôi chủ động bắt tay với anh Triệu: “Chào anh Triệu!”



“Nghe giọng cậu hình như là người phương Bắc, được, cậu là bạn của Hưng Nghiệp thì sau này cũng sẽ là bạn của anh!” Anh Triệu phóng khoáng nói.




Càng đến gần thi thể, cảm giác của tôi càng mãnh liệt, mỗi suy nghĩ và cảm xúc trước khi chết của Tôn Hưng Mai đều được tôi cảm nhận rất rõ ràng. Cô ấy vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, không ngừng thầm gọi anh trai Tôn Hưng Nghiệp, hi vọng anh ấy có thể đến cứu mình… Thế nhưng bây giờ, khi anh trai tìm được thì cô ấy đã biến thành một thi thể bị phân hủy rồi.



Khi Tôn Hưng Nghiệp nhìn thấy thi thể kia, anh ta cứ đứng ngốc ra ở đó. Tôi biết anh ta không có can đảm tới gần để nhìn, vì anh ta sợ cái xác này thật sự là em gái Tôn Hưng Mai của mình.



Không khí trong rừng trúc rất ẩm ướt, xác của Tôn Hưng Mai đã sớm mục nát thành màu đen, từ xa nhìn lại trông giống một khối thịt khô bị biến chất, càng đến gần thì mùi càng nồng hơn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thi thể đang phân hủy ở khoảng cách gần như vậy.



Nói thật, nếu lúc ấy không phải vì không nỡ nhìn ánh mắt mong đợi của cha mẹ Tôn Hưng Mai, thì tôi cũng không có dũng khí qua đó.



“Đây là Hưng Mai?” Tôn Hưng Nghiệp đứng im lặng một lúc lâu rồi đột ngột hỏi.



Tôi hiểu vì sao anh ta lại hỏi như vậy. Nếu tôi là người bình thường, cho dù biết Tôn Hưng Mai hay không thì cũng sẽ không nhận ra được, vì cỗ thi thể này đã bị phân hủy đến mức không nhìn ra hình dáng nữa rồi.



Nhưng tôi biết đây chính là Tôn Hưng Mai, dù sự thật tàn khốc nhưng tôi chỉ có thể nhẫn tâm gật đầu. Giờ đây chắc chỉ có mỗi chân tướng mới giúp nỗi đau khổ của họ kết thúc…



Tôn Hưng Nghiệp hít thở thật sâu, anh ta cố gắng tỉnh táo lại: “Báo cảnh sát… Đúng rồi, chúng ta phải báo cảnh sát!” Nhưng đôi tay run rẩy của anh không tài nào cầm chắc điện thoại được.



Cuối cùng tôi cầm điện thoại gọi 110. Nhưng tín hiệu ở nơi này quá kém, gọi mấy lần cũng không thông, cuối cùng, tôi đành rời khỏi đây với Tôn Hưng Nghiệp, đến chỗ có tín hiệu tốt hơn.