Người Tìm Xác
Chương 7 : Thì ra là anh
Ngày đăng: 05:35 30/04/20
Từ lúc Tôn Hưng Nghiệp nhìn thấy thi thể của Tôn Hưng Mai, vẻ mặt của anh ta vẫn luôn trong tình trạng đờ đẫn, còn tôi thì sốt ruột báo cảnh sát ngay nên kéo anh ta đi về phía đỗ xe. Ai ngờ chưa đi được bao lâu, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân từ đằng trước.
Tôi ngước nhìn thì thấy một gã đàn ông trung niên cả người đầy bùn đang đi tới, gã cầm một con dao chặt trúc! Khi thấy rõ gương mặt của gã, lòng tôi lập tức căng thẳng! Không ngờ mình lại gặp gã ở đây…
“Chúng mày làm gì thế hả! Sao lại ở trong rừng nhà tao? “Gã đàn ông gào lên hỏi.
Tôn Hưng Nghiệp còn đang đắm chìm trong cái chết của em gái nên chưa có phản ứng. Tôi vội vàng cười với gã:“ Anh trai này, chúng tôi tới đây chơi, gặp trời tối nên bị lạc đường! Anh có biết đi lối nào để ra khỏi khu rừng này không? “
Gã nghi ngờ nhìn tôi, sau đó chỉ về một hướng: “Cứ đi theo hướng kia là ra được!”
Tôi gật đầu nói cảm ơn rồi kéo Tôn Hưng Nghiệp nhanh chóng rời khỏi đây theo hướng gã chỉ! Chưa đi được mấy bước, thì gã lạnh lùng hỏi phía sau: “Chúng mày đi từ phía tây tới à?”
Biến cố bất ngờ khiến tôi trở tay không kịp. Ngay lúc tôi còn chưa kịp nhắc nhở Tôn Hưng Nghiệp, rằng gã chính là hung thủ giết em gái của anh, thì bị một cơn gió lạnh bổ tới sau gáy!
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải hiểm cảnh, tất nhiên lần này không thể so sánh được với những vụ mà tôi dính vào trong tương lai, nhưng đối với tôi bây giờ thì đúng là rơi vào thế “tiến thoái lưỡng nan”!
“Keng!” Âm thanh va chạm của kim loại vang lên bên tai, vì khoảng cách quá gần nên màng nhĩ cũng bị ảnh hưởng! Tôi quay lại, không biết con dao trong tay gã đã bị thứ gì đánh cho rơi ra.
Phản ứng đầu tiên của tôi lúc ấy là cho rằng Tôn Hưng Nghiệp làm. Nhưng khi tôi quay lại nhìn thì phát hiện anh ta vẫn còn đang đứng đơ cạnh mình…
“Chạy mau đi! Hắn chính là hung thủ giết em gái anh đấy! “
Tôi nhắm mắt lại, đợi cả buổi cũng thấy chút đau đớn gì, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm mở mắt ra nhìn, vì sợ vừa mở mắt sẽ phát hiện mình đã chết rồi…
“Cậu còn nhắm mắt chờ cái gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tuy đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này, nhưng tôi lại có cảm giác quen thuộc khó tả. Có thể là vì khi nãy nhắm quá chặt, nên khi mở mắt ra thấy mờ mờ, tôi phải chớp mắt mấy cái mới nhìn thấy rõ người trước mắt…
Vóc người anh ta rất cao, ít nhất cũng phải gần mét chín, chắc tuổi tác cũng tương đương với tôi. Bộ đồ màu đen càng làm nổi rõ thân hình cao lớn của anh ta. Thì ra tên này mặc toàn màu đen, bảo sao đứng ẩn nấp ở chỗ tối mà tôi không phát hiện ra! Tôi quay sang nhìn tên hung thủ đã hôn mê trên mặt đất nãy giờ.
Vì vẫn đang ngã ngồi dưới đất, còn anh ta lại có loại khí thế áp đảo của một cao thủ, nhưng thua người chứ không được thua về khí thế, tôi ngửa cao cổ lên 45 độ.
“Anh là ai?”
“Đêm qua tôi có gặp cậu…” Hỏi một đằng, anh ta lại trả lời một nẻo.
Tôi hừ lạnh: “Tôi biết, bắt đầu từ đêm hôm qua anh đã theo dõi tôi rồi, nói đi, mục đích của anh là gì?”
“Tôi khuyên cậu vẫn nên tranh thủ thời gian mà báo cảnh sát đi. Gã này chỉ đang hôn mê tạm thời, với thể trạng của gã, tôi nghĩ chắc chỉ một lúc nữa là gã sẽ tỉnh lại.” Anh ta nói lạnh tanh.
Tôi biết anh ta nói đúng, chuyện gấp rút bây giờ là trói tên hung thủ này lại đã. Tôi không thể để Tôn Hưng Mai chết vô ích, nếu không thấy hung thủ thì không nói, nhưng thấy rồi thì phải bắt tên súc sinh này lại!