Người Tìm Xác
Chương 608 :
Ngày đăng: 05:42 30/04/20
Nếu không phải vì thấy lần này nhiều tiền thì tôi cũng không muốn tới… Năm đó cậu hai Đặng bị giết ở đây, chuyện đã qua chín năm rồi mà vẫn không có ai phát hiện ra thi thể, vậy chỉ có thể nói rõ hai tên hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Mà ký ức của tàn hồn trên cái cúp đó lại cực ít ỏi, ngoại trừ chiếc2Wuling Hong Guang màu xám ra, nhìn ngoại hình tài xế kia lúc ấy nhiều nhất là chừng hai mươi tuổi, bây giờ cách thời gian xảy ra vụ án đã chín năm rồi, không biết bây giờ dáng vẻ của hắn có thay đổi nhiều so với năm đó hay không…
Trưa hôm đấy, ba chúng tôi gọi cho lễ tân, dò hỏi quản lý Tôn của chỗ họ có tới đi làm hay5không? Lễ tân đáp là anh ta đang ở lầu một tổ chức cho nhân viên của nhà hàng dọn dẹp vệ sinh!
Chúng tôi lập tức đi thang máy xuống lầu một, muốn hỏi thăm anh ta vài chuyện của cậu hai Đặng năm đó. Không ngờ sau khi chúng tôi xuống tới lầu một của nhà hàng, lại không nhìn thấy bóng dáng quản lý Tôn đâu, vì thế tôi gọi một phục6vụ đang bận rộn lại, hỏi thăm về quản lý Tôn.
Người phục vụ kia lại chỉ chỉ một chị gái đang lau pha lê phía sau tôi: “Đó là quản lý Tôn của chúng tôi…”
A! Tôi còn tưởng rằng quản lý Tôn này là đàn ông cơ, không ngờ lại là một chị gái hơn bốn mươi tuổi, khó trách sao cần mẫn như vậy! Lúc này quản lý Tôn đang lau pha lê5cũng nghe thấy chúng tôi muốn tìm mình, vì thế bỏ việc trong tay xuống, đi về phía chúng tôi.
“Các vị tìm tôi có chuyện gì?” Quản lý Tôn lịch sự hỏi.
Chú Lê chủ động bắt tay với chị ta và nói: “Xin chào, chúng tôi là khách hàng trên lầu, lần này đến Tuy Lai là do có người gửi gắm, điều tra vụ mất tích ở đây chín năm trước của một3người tên Đặng Gia Khang.”
Quản lý Tôn lặp lại tên của cậu hai Đặng, sau đó cau mày suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hình như tôi có chút ấn tượng với cái tên này, cụ thể là bao nhiêu năm trước thì không nhớ rõ lắm, chỉ biết là người này ở chỗ của chúng tôi hai ngày thì mất tích, tiền đặt cọc cũng không lấy. Sau đó người thân của anh ta tìm đến, còn báo cảnh sát, nhưng hình như cuối cùng vẫn không tìm được người…”
Tôi nghe thế bèn truy hỏi: “Vậy chị có còn nhớ lúc vào ở, anh ta có từng nói gì hay không?”
Quản lý Tôn khó xử nói: “Đã lâu lắm rồi, tôi thật sự không nhớ rõ lắm, có điều trong ký ức của tôi, vị khách đó cho người ta cảm giác giống như rất có tiền, mở miệng khép miệng đều nói muốn đầu tư chỗ chúng tôi. Tôi nhớ rõ khi ấy anh ta còn hỏi thăm phục vụ ở đại sảnh của chúng tôi ở đây có quặng Magie gì đó không, chỗ chúng tôi đương nhiên là không có quặng Magie rồi, anh ta nghe xong hình như còn rất thất vọng.”
“Lúc ở đây anh ta vẫn luôn ra vào một mình à?” Tôi tiếp tục truy hỏi.
“Ha ha… Có phải bây giờ cậu đang ở một thị trấn nhỏ tên là Tuy Lai ở Đông Bắc không?” Bạch Kiện nói.
Tôi nghe thế thì kinh ngạc: “Trưởng phòng Bạch, anh làm tình báo mà tình báo cả tôi nữa hả?”
Bạch Kiện nghe xong cười ha ha nói: “Phì! Anh nào có thời gian rỗi thế! Vừa rồi một đồng nghiệp cũ gọi điện thoại cho anh, nói là gặp cậu ở khách sạn huyện Tuy Lai!”
“Ồ, anh nói Trương Khai à!”
“Ừ, chính là cậu ta.”
Tôi vừa nghe là sinh lòng nghi ngờ hỏi: “Không đúng, chỉ là trùng hợp gặp nhau, cũng không cần lập tức báo cáo cho trưởng phòng Bạch chứ?”
Bạch Kiện bật cười trong điện thoại: “Cái gì mà báo cáo với không báo cáo, thằng nhóc Trương Khai kia bị điều tạm qua đó điều tra một vụ án, nhưng bây giờ lại gặp vướng mắc, không tiếp tục nổi nữa, đang lúc phát rầu vừa hay gặp được cậu đó mà!”
Tôi nghe anh ta nói như vậy lập tức tức giận: “Không phải chứ, tay anh cũng đủ dài đó nhé! Tôi đã chạy tới tận Đông Bắc rồi, anh còn có thể sai tôi chạy việc cho người của anh nữa!”
“Thế này sao mà là người chạy việc chứ? Đây là nhờ cậu hỗ trợ mà! Chỗ rộng lớn xa xôi như vậy cũng có thể gặp được là có duyên phận cỡ nào! Lại nói, đây là thế mạnh của cậu, cậu chỉ nhìn giúp cái thôi. Biết đâu chuyện bây giờ cậu làm, người ta cũng có thể giúp đỡ thì sao?” Bạch Kiện mặt dày nói.
Có điều được anh ta nhắc nhở như vậy, tôi chợt nghĩ đến việc có thể thông qua Trương Khai hỏi thăm cảnh sát địa phương một chút, vụ án năm đó rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Vì thế tôi nhận lời giúp Trương Khai, nhưng tôi cũng cảnh báo trước, tôi không phải vạn năng, nếu thật sự không giúp được gì cũng đừng trách tôi đó!