Người Tìm Xác

Chương 664 :

Ngày đăng: 05:43 30/04/20


Kết quả sau khi chúng tôi cầm trên tay tất cả hồ sơ của hai cô gái này, suýt chút nữa không nhận ra người, trên bìa hồ sơ có hai tấm ảnh của hai cô ấy chụp vào ba năm trước, so với bây giờ, rõ ràng là mặt đã động qua dao kéo rồi!



Hơn nữa còn đổi cả tên, trước đây Vương Tiểu Mỹ tên Vương Tiểu Hồng, Tô Lan Lan tên Tô Khánh Anh, tôi đoán là công ty ngại tên trước đây của các cô quá bình thường nên đổi2thành cái tên hiện giờ.



Thông qua những hồ sơ đó, chúng tôi phát hiện, thật ra trang web này đã bắt đầu nổi lên từ ba năm trước rồi, hồi đó Lữ Diệu Bách vẫn chưa phải là ông chủ của trang web này, mà sau khi Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan Lan ký hợp đồng với trang web, đã cùng đến một viện phẫu thuật thẩm mỹ tên là “Thời Thượng Mùa Xuân” để chỉnh hình khuôn mặt.



Hai người họ đã làm một loạt chỉnh hình khuôn mặt ở viện phẫu thuật5thẩm mỹ này, có thể nói là thay da đổi thịt, trừ cái đó ra thì cả hai không còn điểm chung gì nữa.



“Nhưng đến cùng là có chỗ nào dính đến Lữ Diệu Bách cơ chứ? Hay là ở viện làm đẹp này?” Tôi vò đầu.



Chú Lê nhìn hồ sơ của hai người, sau đó cau mày nói: “Khó mà nói, có điều chú tin bây giờ Lữ Diệu Bách không dám giấu giếm chúng ta việc gì, cho nên vẫn phải tìm điểm đột phá từ trên người cậu ta trước.”



Sáng hôm6sau, ba chúng tôi cùng đi đến công ty của Lữ Diệu Bách. Thằng nhóc này vừa nghe là chú Lê đến, lập tức chạy đến cửa chào đón nhiệt tình. Thời gian của chúng tôi có hạn, cũng không vòng vo với anh ta nên hỏi thẳng có chuyện gì về Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan Lan mà anh ta chưa kể ra hay không.



Lữ Diệu Bách nghệt mặt ra nghĩ trong chốc lát, mới nói rất chắc chắn: “Những gì tôi biết đều nói hết rồi, nếu còn gì nữa thì5cũng là việc tôi không biết!”



Tôi thuận miệng hỏi: “Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan Lan cũng được mua cùng với web livestream đó à?”




Cũng may chúng tôi đã lấy được danh thiếp của những cổ đông trước của trang web từ chỗ Lữ Diệu Bách, chúng tôi phải nghĩ cách tìm được một người trong số bọn họ mới được. Nhưng chuyện này nói thì dễ, thực hiện được hay không lại rất khó.



Chúng tôi gọi lại một lượt các số trên, cái tắt máy, cái đã xoá, cuối cùng có hai dãy số có thể gọi được, nhưng một số không nghe máy, một số khác dù bắt máy, nhưng lại nói người đã qua đời…



Nếu đã có manh mối, chúng tôi phải tiếp tục điều tra, không chừng nguyên do là ở trên người những người này thì sao?



Số di động cuối cùng gọi được là của người đã tự sát Tần Gia Hiên, người nghe máy là anh trai của anh ta Tần Gia Lãng. Chú Lê nói rõ thân phận của mình, hẹn gặp mặt Tần Gia Lãng ở quán trà Xuân Lai.



Ba chúng tôi tới quán trà trước, vừa mới ngồi xuống chốc lát đã thấy một người đàn ông dáng người to lớn đẩy cửa đi vào, bằng cảm giác tôi biết anh ta chính là Tần Gia Lãng. Quả nhiên, người đàn ông này bước vội đến trước bàn của chúng tôi, nói với chú Lê rất lễ phép: “Ngài chính là Lê đại sư à?”



Chú Lê mỉm cười mời anh ta ngồi xuống nói chuyện… Sau đó Tần Gia Lãng kể cho chúng tôi biết, em trai của anh ta Tần Gia Hiên, từ nhỏ tính cách đã cởi mở, tốt nghiệp đại học rồi cùng nhau sáng lập trang web với mấy người bạn tốt chung chí hướng.



Nhưng con đường gây dựng sự nghiệp sao có thể thuận buồm xuôi gió, từ đầu mấy người họ gần như là tán gia bại sản để làm trang web. May mà trời cao không phụ người vất vả, cuối cùng cũng thành công! Trang web nhanh chóng được một ông chủ lớn coi trọng, mua lại với giá rất hấp dẫn.



Đáng lý ra họ gây dựng sự nghiệp thành công, kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời, vậy hẳn là phải ra công ra sức, tiếp tục phấn đấu vì sự nghiệp mới của mình. Tuy nhiên ai cũng không ngờ tới, Tần Gia Hiên luôn luôn phấn chấn lại đột nhiên mắc bệnh trầm cảm, cả ngày chán nản không vui, rất lâu cũng không có một nụ cười.