Người Tìm Xác
Chương 690 :
Ngày đăng: 05:43 30/04/20
Mạc Phong buồn khổ hỏi tôi: “Mấy đứa trẻ trong thôn Mạc Gia chúng tôi… cuối cùng vẫn sống tiếp được?”
Tôi gật đầu: “Vẫn còn sống, nhưng hẳn là rất khó khăn để thoát ra khỏi ám ảnh từ cái chết của mọi người, cuối cùng cả đời họ vẫn đi tìm một đáp án không thể nào biết được.”
Nghe tôi nói vậy, gương mặt Mạc Phong2lộ vẻ bi thương, nhưng anh ta vẫn không thay đổi dự tính ban đầu. Tôi rất không hiểu, vì sao trong thôn này không được giết người, vì sao họ thà chết chứ quyết không muốn rời đi?
Mạc Phong thấy tôi không chịu đi thì gọi con của anh ta là Mạc Hải vào nhà, sau đó lấy một quyển sách cổ giao cho thằng bé,5rồi anh ta nói cho tôi biết lai lịch liên quan tới thôn Mạc Gia…
Rất nhiều năm về trước, những người trong thôn Mạc Gia mang theo cả dòng họ nhà mình đến nơi này định cư. Họ vốn là một chi của tộc Hắc Miêu trên núi, vì không thích cuộc sống máu tanh nơi quê nhà nên bỏ trốn.
Họ của những người này vốn không6phải họ Mạc, vì muốn dung nhập vào với người Hán nên họ tự đặt họ Mạc cho mình, có ý nghĩa là “không hỏi lại quá khứ”. Lúc ấy, những người đầu tiên của thôn Mạc Gia đều mang cổ trùng trong người, họ là những người có nghiệt nợ… Vì muốn đoạn tuyệt với quá khứ, họ chôn những cổ trùng mà mình nuôi ở5bên dưới mảnh đất này, đồng thời hạ vạn trùng cổ cho tất cả mọi người trong tộc.
Mỗi một con cổ trùng đều có linh tính, chúng vô cùng oán giận khi bị chủ nhân bỏ rơi, dù chúng bám sâu dưới mặt đất, nhưng chỉ là tạm thời ẩn núp, một khi cảm giác được chủ nhân của mình đi xa thì sẽ phá đất lên3cắn trả lại chủ, bởi vậy mà người thôn Mạc Gia đời đời kiếp kiếp không thể rời khỏi mảnh đất này được. Và nơi này cũng không thể xuất hiện oan hồn, nói cách khác thì trong thôn không thể có người đột tử, nếu không những oán khí bên dưới cũng sẽ làm cổ trùng thức tỉnh…
Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục một lúc, thời gian dần trôi qua, trong thôn bắt đầu yên tĩnh trở lại, tôi đứng trên cành cây nhìn từ xa xa chỉ có thể thấy trong thung lũng là một mảng máu đỏ tươi… Tôi chờ một lúc lâu sau mới thấy một đám trẻ dính đầy máu đi từ trong thôn ra, trong đó có cả Mạc Hải, con trai của Mạc Phong.
Tôi thấy bọn trẻ đi ra cửa thôn rồi biến mất, có lẽ trong trí nhớ của những vong hồn này, thì ký ức có liên quan tới đám trẻ kia chỉ dừng lại ở đây mà thôi. Mùi máu tươi phả ra từ hướng thung lũng làm tôi buồn nôn vô cùng, rồi cành cây dưới chân mình không còn, tôi rơi xuống!
Cựa quậy một chút, tôi ngồi dậy từ trên giường, lúc này tôi phát hiện thân thể của mình không bị rơi xuống gốc cây mà là rơi xuống giường. Tôi nhìn xung quanh một lát và phát hiện đây là nhà của chú Lê, tôi còn có thể nghe thấy tiếng nói của chú ấy đang nói chuyện với người nào đó ở bên ngoài.
Đứng dậy, tôi đi xiêu vẹo ra ngoài, người đang nói chuyện với chú Lê chính là chú họ của tôi, hai lão này đang bàn bạc cái gì đó, còn Đinh Nhất thì đứng ở một bên với đôi lông mày cau chặt lại.
“Mọi người đang bàn bạc cái gì thế?” Tôi tò mò.
Nhưng ba người bọn họ chẳng ai để ý đến tôi cả, hoàn toàn coi tôi như không khí. Tôi cảm thấy tức giận, định lấy một cái chén trên bàn mà ném Đinh Nhất, nào ngờ cầm cái chén lên mới phát hiện tay mình không thể đụng vào được!!