Người Tìm Xác

Chương 691 :

Ngày đăng: 05:43 30/04/20


Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ tôi vẫn còn đang ở trong mơ à? Nhưng tôi nhìn ba người họ thì lại cảm thấy không giống như mình đang2mơ! Bởi vì tất cả mọi thứ xung quanh đều quá chân thực, hơn nữa còn là những cảnh tượng chưa từng xảy ra…



Tôi thấy chú Lê tức giận nói: “Đừng5để tôi gặp thằng nhãi Lương Phi kia lần nữa! Không ngờ nó lại lừa chúng ta như thế!”



Đinh Nhất đi đến bên cạnh chú họ: “Thật sự không có cách6nào đuổi được âm khí trong người cậu ấy à?”



Chú họ tôi trầm mặc lắc đầu: “Nó dùng chính máu mình để dẫn chúng vào người, đã đi vào rồi sẽ5rất khó trục xuất ra được, thứ âm khí này quá mạnh, may mà thể chất của thằng bé khá đặc biệt, nếu không đã khó giữ được tính mạng rồi!”



Tôi3nghe một lúc cũng hiểu ra, cái đứa xui xẻo mà họ nói kia chắc chắn là tôi! Tôi vội chạy về căn phòng và thấy một Tiến Bảo khác đang nằm ngay ngắn im ắng trên giường, người không có một chút sinh khí nào cả.



Tôi quá mức khiếp sợ, chẳng lẽ tôi cứ thế mà chết đi à?! Làm sao có khả năng này được? Chẳng phải lão Bạch đã tính tuổi thọ cho tôi rồi sao? Chắc chắn tôi sẽ không đoản mệnh như thế, sao tôi có thể chết được chứ!



Nhưng nhìn ba người kia cũng bó tay chịu chết thì chắc là không còn cách nào rồi? Vì sao họ không thử đưa tôi tới bệnh viện? Chưa biết chừng vào phòng cấp cứu giật điện một lúc là tôi hoàn hồn lại thì sao? Dù gì vẫn còn hơn cứ nằm ngay đơ ở trong nhà mà!



Khi tôi cũng không biết làm thế nào, thì đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện, tình hình của tôi hiện giờ khẩn cấp như vậy thì có phải tôi có thể tìm hai lão Hắc Bạch tới được không! Nhưng tôi lập tức nghĩ không được! Nếu hai lão đó tới thì chú họ của tôi phải làm sao bây giờ?




Đinh Nhất gật đầu: “Nó vẫn luôn ở trên người cậu ấy, nếu không thì… chú đi trước đi, đợi bên này có kết quả, chúng cháu sẽ liên lạc lại với chú!”



Chú họ tôi nghe vậy thì gật đầu, sau đó chú ấy quay sang dặn dò chú Lê vài câu rồi mới đi khỏi. Lúc này trời đã tối, nhưng Đinh Nhất vẫn chờ chú họ tôi đi hai giờ rồi mới đốt tấm thẻ, anh ta làm như vậy cũng coi như là cân nhắc chu toàn.



Nhìn tấm thẻ đen như pháo bông bị đốt rụi trong tay Đinh Nhất, tôi thầm thở phào. Lúc này tôi thấy hai bóng người đi vào trong phòng, bây giờ Đinh Nhất và chú Lê không mở thiên nhãn nên không thể nhìn thấy hai lão Hắc Bạch.



Hai lão vừa đến, liếc mắt một cái là thấy được linh hồn tội nghiệp của tôi đang đứng trước cửa sổ. Lão Bạch vừa nhìn thấy tôi đã sầm mặt lại: “Lão Hắc, đằng kia có u hồn kìa, chúng ta mang gã đi đi!”



Lão Hắc chẳng nói chẳng rằng cầm dây xích tới định trói tôi lại, tôi vội la lên: “Anh em gặp nạn mà các anh lại đối xử với thằng em như vậy à! Uổng công thằng em gọi các anh là anh!”



Lão Bạch thấy tôi sợ hãi thì cười gian: “Dọa cậu chơi thôi, nhìn cậu thế này không đùa hơi phí nhỉ? Mà này, anh bảo, sao cứ hơi tí là cậu lại xảy ra chuyện vậy! Cái thẻ anh đưa cho cậu thành bùa hộ mệnh mất rồi! Thế mà chuyện các anh nhờ, cậu đã hoàn thành đâu!”



Tôi cười khổ: “Các anh giai à, chuyện này đâu thể trách em được! Tên nhân ma kia khó đối phó cỡ nào chứ! Đừng nói là em, đến chính hai anh chẳng phải cũng giằng co với hắn mấy chục năm rồi đấy à? Sao hắn có thể dễ dàng để cho em tìm được! Nhưng mà bây giờ thằng em đây sắp toi rồi đây này, em có lòng muốn giúp các anh tìm hắn thì cũng phải giữ được mạng đã chứ…”