Người Tìm Xác
Chương 711 :
Ngày đăng: 05:44 30/04/20
Hồ Tiểu Mai nhìn kế toán Lưu chắp tay sau lưng đong đưa đi khỏi, lòng tức tối! Nhưng đồng thời cô ta cũng biết mình không thể đắc tội cán bộ thôn ở đây, bởi vì về sau bất kể là muốn vào đại học hay trở về thành phố, đều cần thông qua hai kẻ khốn nạn này!
Sau khi trở lại ký túc xá, mặt Hồ Tiểu Mai tối tăm, cô ta không biết nên giải quyết nguy cơ cạn2kiệt lương thực trước mắt như thế nào, nhưng nếu đồng ý với yêu cầu của kế toán Lưu, lương tâm của mình lại thật sự không chấp nhận được…
Hoá ra kế toán Lưu và bí thư chi bộ Lưu Vượng Điền là hai anh em, trong tay bọn họ rõ ràng có gạo lại không chịu cho nhóm thanh niên trí thức mượn, là bởi vì trong lòng bọn họ đang nghẹn cơn âm ỉ. Hai gã đàn ông hơn bốn5mươi tuổi lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cô gái trẻ từ thành phố xuống như vậy, nhất thời nổi thói háo sắc, luôn muốn tìm cơ hội để nếm thử mùi vị mới mẻ… Nhưng vẫn chưa tìm được một cơ hội thích hợp, giờ tốt quá rồi, nhóm thanh niên trí thức cạn kiệt lương thực, việc thế này chỉ có hai anh em bọn chúng mới có thể giải quyết, không phải chính là cơ hội cho chúng được6như nguyện sao?
Sau khi về, Hồ Tiểu Mai tìm đội trưởng Liêu Tư Kiệt của nhóm nam bàn bạc nhưng anh ta cũng không có cách giải quyết gì hơn, tuy nhiên cũng quả quyết không đồng ý với yêu cầu hai anh em nhà họ Lưu đưa ra.
Vì thế họ nghĩ đến việc viết thư tố cáo lên huyện, nhưng không ngờ chuyện này lại bị anh em nhà họ Lưu biết trước, sai dân binh trong thôn bắt thanh niên5trí thức đi đưa thư về.
Cuối cùng thật sự hết cách, các đội viên trong nhóm thanh niên trí thức tụ tập lại mở một buổi họp nhỏ, bàn xem nên làm gì bây giờ? Lúc ấy có một nữ thanh niên trí thức đề xuất, nếu thật sự phải đến bước đường kia, không bằng để Mã Diễm Diễm đi đi!
Tuy rằng người có mặt lúc ấy nghe thế đều rất khiếp sợ, nhưng lại chẳng có một ai đứng ra3phản đối. Mọi người chỉ lựa chọn im lặng, đối với việc này, họ không nói đồng ý cũng không phản đối, cuối cùng phải dùng cách cam chịu để thông qua…
Đương nhiên, loại chuyện này không thể nói thẳng với Mã Diễm Diễm rằng: Vì đồ ăn cho mọi người, yêu cầu cô đi ngủ với bí thư chi bộ và kế toán! Dù có chết cô ấy cũng sẽ không đồng ý! Nhưng một khi gạo đã nấu thành cơm, sau đó mọi người lại quan tâm cô ấy nhiều hơn, khuyên giải an ủi cô ấy, lại phân tích lợi và hại trong đó, có lẽ sẽ thuận lợi bỏ qua, không làm to chuyện lên.
Buổi tối hôm đó toàn thể thanh niên trí thức xem như ăn một bữa cơm no, cả đám bọn họ đều khen Mã Diễm Diễm tài giỏi, có thể mượn lương thực! Nhưng mà Mã Diễm Diễm lại không ăn một miếng cơm nào, đi ngủ từ sớm.
Đám Hồ Tiểu Mai tất nhiên thầm biết tại sao cô ấy lại như vậy, nhưng lúc này không thể khuyên cô ấy trước mặt mọi người, vì thế cũng đành phải mặc cô ấy.
Sáng ngày hôm sau, Hồ Tiểu Mai tìm lúc nhàn rỗi gọi Mã Diễm Diễm vào chỗ đất hoang ngoài thôn, hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngày hôm qua mượn gạo về lại có sắc mặt nặng nề vậy?
Ngay lúc đó vốn Mã Diễm Diễm không biết mấy người Hồ Tiểu Mai đã biết chuyện, cô ấy kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ngày hôm qua ở kho lúa. Hồ Tiểu Mai nghe xong còn làm bộ tức giận, muốn đi tìm bí thư chi bộ và kế toán đòi lại công bằng!
Mã Diễm Diễm nghĩ đến chuyện này cũng không phải chuyện gì tốt, nếu lỡ như làm ầm ĩ lên, về sau làm sao mình còn làm người được nữa? Vì thế níu chặt lấy Hồ Tiểu Mai nói: “Đội trưởng! Cô đừng đi nữa! Việc này về sau coi như chưa từng xảy ra, tôi cũng cho là bị chó cắn thôi! Đừng để cho người khác biết! Tôi xin cô đấy!”
Mã Diễm Diễm nói như vậy là trúng ý Hồ Tiểu Mai, vì thế cô ta lại vờ vịt khuyên giải an ủi Mã Diễm Diễm vài câu, lúc này mới theo cô ấy trở về ký túc xá của thanh niên trí thức. Ngay lúc đó, Mã Diễm Diễm ngây thơ cho rằng chuyện này sẽ vĩnh viễn ém nhẹm trong bụng hai người. Nhưng cô nào biết đâu, đây chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng…
Hơn phân nửa túi lương thực kia có thể cho nhiều cái miệng như vậy ăn mấy ngày? Nhóm thanh niên trí thức lại nhanh chóng hết lương thực nữa! Nhiều người không biết chuyện đều bảo Mã Diễm Diễm đi mượn tiếp, nói là chỉ có cô ấy đi mới mượn được!