Người Tìm Xác

Chương 712 :

Ngày đăng: 05:44 30/04/20


Mặt Mã Diễm Diễm cứng đờ, không biết nên từ chối họ như thế nào. Liêu Tư Kiệt nhìn thấy biểu cảm của Mã Diễm Diễm cũng có ít nhiều áy náy, bèn cử một bạn nam đi tìm bí thư chi bộ2mượn gạo.



Nhưng dĩ nhiên kết quả không cần nói cũng biết, Lưu Vượng Điền không chiếm được chút chỗ tốt nào sao có thể cho bạn nam kia mượn lương thực dễ dàng được? Vì thế mọi người lại đặt kỳ vọng nhìn5Mã Diễm Diễm…



Mã Diễm Diễm không thể nói tình hình thực tế nên không biết nên từ chối ánh mắt khát vọng của họ như thế nào, chỉ đành nhìn sang Hồ Tiểu Mai, hy vọng cô ta là “người biết chuyện” có6thể giải vây giúp mình.



Nhưng không ngờ Hồ Tiểu Mai lại không liếc nhìn cô ấy lấy một cái, làm bộ có việc bỏ đi. Hết cách, Mã Diễm Diễm đành phải tự ra khỏi ký túc xá của thanh niên trí thức,5đi về phía văn phòng làm việc của đại đội.



Ngày đó Mã Diễm Diễm cũng không mượn được lương thực về, vì cô ấy vốn không đi tìm bí thư chi bộ Lưu Vượng Điền. Tuy dưới sự dẫn dắt của Hồ Tiểu3Mai, những người biết chuyện chưa từng trách móc cô ấy nặng nề, nhưng những người khác lại nói ra nói vào không ít.



Hết cách, hôm sau Mã Diễm Diễm đành phải thật sự đi tìm Lưu Vượng Điền. Hưởng được một lần ngon ngọt rồi nên vừa thấy Mã Diễm Diễm lại tới tìm mình mượn lương thực, hắn lập tức hiểu ra lại có món hời để ăn.



Lần này Mã Diễm Diễm đau khổ nhờ vả, nói chuyện lần trước cô ấy sẽ không kể cho ai nghe cả, chỉ xin hắn có thể cho mọi người thêm một ít lương thực, nếu không tiếp tục như vậy cũng không được!



Lưu Vượng Điền cười ha hả nói với cô: “Diễm Diễm yêu dấu, tôi chưa nói không cho mượn mà, em làm gì mà mặt mày nhăn nhúm quá thế? Chỉ cần em tới mượn, chắc chắn tôi sẽ đưa lương thực cho em, lại nói, trước lạ sau quen mà…”



Nếu nói lần trước bị ép buộc, thì lần này chính là Mã Diễm Diễm ỡm ờ. Tuy lòng cô ấy trăm lần không muốn, nhưng lần trước mượn được lương thực về, ánh mắt các bạn nữ cùng phòng nhìn mình là đãi ngộ mà trước giờ cô ấy chưa từng được hưởng.
Hoắc Bình suy nghĩ cẩn thận lập tức ý thức được, từ lúc bắt đầu, người nào đó trong nhóm thanh niên trí thức đã biết đến chuyện này rồi, hơn nữa còn có người treo sẵn thòng lọng cho Mã Diễm Diễm, để chính cô ấy tự chui đầu vào!



Người đầu tiên anh ta nghi ngờ chính là Hồ Tiểu Mai, mặc kệ có phải Hồ Tiểu Mai tiết lộ chuyện này ra ngoài hay không, nhưng cô ta vô duyên vô cớ bảo Mã Diễm Diễm đi mượn lương thực, chắc hẳn đã biết Lưu Vượng Điền có mang lòng xấu xa rồi.



Hoắc Bình biết Hồ Tiểu Mai và những đội viên nòng cốt khá thân nhau, anh ta nhớ rõ trước hôm Mã Diễm Diễm đi mượn gạo lần đầu tiên, mấy cô gái kia đã từng gọi đội viên nòng cốt bên nam đi họp, nói vậy chắc hẳn họ cũng đã sớm biết Mã Diễm Diễm đi mượn gạo sẽ gặp phải chuyện gì, thậm chí tệ hơn… là bọn họ cố ý để Mã Diễm Diễm nhảy vào hố lửa này.



Vì thế Hoắc Bình bèn tới tìm một bạn nam lúc ấy có đi họp tên Tôn Tử Sơn, Hoắc Bình cố ý vô tình nhắc tới Mã Diễm Diễm, muốn xem thử phản ứng của anh ta, kết quả còn chưa nói mấy câu đã bị Hoắc Bình moi ra chân tướng.



Hoắc Bình biết được sự thật thì tức đến run người, hận không thể lập tức xách dao đi làm thịt anh em nhà họ Lưu, nhưng đồng thời anh ta càng hận những kẻ thanh niên trí thức một mặt ăn lương thực mà Mã Diễm Diễm dùng thân thể đổi lấy, một mặt lại dùng lời lẽ ác độc nhất để bôi nhọ cô…



Nhưng Hoắc Bình cũng không phải người xúc động, anh ta muốn hạ mức độ tổn thương của việc này đối với Mã Diễm Diễm xuống thấp nhất, hy vọng về sau cô ấy còn có thể làm lại cuộc đời, vì thế anh ta lựa chọn xa cách cô.



Mùa đông dài dằng dặc cuối cùng đã trôi qua, vụ mùa mới cũng sắp được thu hoạch, Mã Diễm Diễm không còn phải đi mượn lương thực nữa…



Đó là một đêm mưa cuối hè đầu thu, nửa đêm Triệu Phúc nghe thấy hầm cầu nhà mình có vài tiếng vang kỳ lạ, nhưng bởi vì lúc ấy trời mưa cực to, anh ta cũng lười đi ra ngoài nhìn.