Người Tìm Xác
Chương 726 :
Ngày đăng: 05:44 30/04/20
Anh Lý nghe xong thì trở nên kinh hãi, anh ta há mồm định giải thích gì đó, nhưng lại nhất thời không biết nên nói thế nào.
Tôi vỗ vai anh ta: “Anh không phải lo lắng, tụi em cũng là có lòng tốt, anh xem trong nhà anh còn có con trai chưa trưởng thành, anh không sợ sẽ làm2thằng bé bị thương sao?”
“Không đâu, mẹ tôi thương Tiểu Cường nhất!” Anh Lý kích động nói.
Chú Lê lại hừ lạnh: “Thương? Cậu có biết tại sao bao nhiêu bà mẹ sau khi chết đi lại biến thành lệ quỷ không, chính là vì không từ bỏ được con mình, cảm thấy mình chưa đủ tốt với nó, để nó ở5nhân gian chịu khổ, không bằng đưa nó đi theo mình…”
Sắc mặt của anh Lý đã trở nên rất xấu rồi, xem ra trong lòng anh ta cũng lo cho con mình, dù sao mẹ mình cũng không phải người sống, cứ để bà ấy ở trong nhà thực sự không có chuyện gì ư?
Tôi thấy anh ta do dự thì6rèn sắt khi còn nóng: “Em nghĩ chắc anh cũng biết chuyện khu chung cư chúng ta bị mất trộm chó, anh cũng tin đó là do bọn trộm chó bắt đi à? Chưa chắc đâu! Bây giờ làm gì còn bọn trộm nào to gan như thế? Trộm tới quen tay?! Anh nghĩ kỹ đi, nhỡ đâu sau này đến5trẻ em thì sao?”
“Không đâu! Sẽ không đâu, mẹ tôi nói chỉ cần bà ấy ăn máu thịt động vật thì có thể sống tiếp!” Anh Lý nói xong mới biết mình lỡ miệng, mặt lúc trắng lúc xanh.
“Anh có thể chắc chắn chuyện này ư? Chỉ sợ đến khi xảy ra chuyện rồi, anh có hối cũng không kịp! Em3mong anh thừa lúc bây giờ vẫn còn kịp, nói cho tụi em biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ vẫn có thể giúp được anh!” Tôi vội nói.
Cuối cùng anh Lý bị tôi ép cho hết cách, đành phải nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, chúng tôi cũng hiểu vì sao mọi chuyện lại thành như bây giờ?!
Cuối cùng anh Lý bị tôi ép cho hết cách, đành phải nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, chúng tôi cũng hiểu vì sao mọi chuyện lại thành như bây giờ?!
Vốn trước đây bà Lý để tang chồng, những năm trước vẫn một mình nuôi anh Lý lớn lên, bà ấy ở quê vẫn luôn sống cảnh “kiếm cơm của người âm”. Sau này anh Lý thi vào đại học, rời quê, chỉ còn mình bà Lý sống ở quê.
Tốt nghiệp đại học, anh Lý không muốn quay về vùng quê xa xôi lạc hậu nên đã tìm một công việc ở công ty điện lực trong thành phố, cũng khá ổn định. Lúc đầu, anh cũng nhiều lần nghĩ đến chuyện đón mẹ lên thành phố ở cùng.
Nhưng lúc đó bà Lý không nỡ xa quê hương, hơn nữa bà ấy cũng không thích sống ở thành phố, cảm thấy lúc nào cũng ồn ào. Anh Lý biết tính mẹ mình cố chấp, bà ấy không muốn đi ai nói gì cũng vô dụng, nên cũng không nói nữa.
Sau này anh Lý lấy vợ sinh con trong thành phố, xây dựng gia đình riêng, dần dần không còn muốn mẹ lên thành phố ở cùng mình nữa. Cũng không phải do anh Lý lấy vợ quên mẹ, mà vì anh biết tính mẹ mình, ở cùng nhau nếu không hòa hợp sẽ quậy cho gà bay chó chạy, cả nhà không được bình an!
Thế nên anh cũng không nhắc đến chuyện đưa mẹ vào thành phố sống nữa… Nhưng nửa năm trước, bà Lý đang tiếp khách thì thấy cổ họng ngòn ngọt, bà cố chịu đựng tiễn khách về trước, sau đó phun một búng máu trên đất.
Bà Lý biết mình bị bệnh nặng nên đến bệnh viện huyện kiểm tra, lúc đó bác sĩ xem kết quả của bà Lý rồi chỉ nói: “Bà à, bệnh của bà rất nghiêm trọng, tôi nghĩ bà nên để con cháu đưa vào bệnh viện lớn trong thành phố kiểm tra lại đi!”
Cuối cùng hết cách, bà Lý đành gọi cho con trai. Anh Lý nghe tin mẹ mình bị bệnh nên vội đi cả ngày lẫn đêm về quê, khi nhìn thấy kết quả khám ở bệnh viện, anh cũng choáng váng không biết nên làm gì.
Vốn bệnh viện đã chẩn đoán bà Lý bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bệnh này cố chữa cũng chỉ hao tiền tốn của mà thôi, thế nên mới để bà đến bệnh viện lớn kiểm tra xem sao, biết đâu lại có hy vọng sống.
Vốn bệnh viện đã chẩn đoán bà Lý bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bệnh này cố chữa cũng chỉ hao tiền tốn của mà thôi, thế nên mới để bà đến bệnh viện lớn kiểm tra xem sao, biết đâu lại có hy vọng sống.
Thế là anh Lý đưa mẹ vào thành phố kiểm tra, họ đi hai ba bệnh viện nhưng kết quả đều giống nhau, đều nói đã không còn hy vọng gì để chữa trị, bây giờ chuyện có thể làm chính là để những ngày cuối đời của bà ấy được sống vui vẻ an nhàn hơn.
Vạn bất đắc dĩ, anh Lý đành đưa mẹ về nhà, hầu hạ ăn ngon uống sướng, còn để con mình thường xuyên nói chuyện, chơi với bà, để trước khi bà đi thì có thể cảm nhận được một gia đình ấm áp.
Bà Lý bị bệnh nặng về đây sống cùng, dù ngoài mặt thì chị Lý không nói gì, nhưng trong lòng cũng không vui. Dù sao từ khi kết hôn đến giờ, người mẹ này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của mình, giờ đột nhiên sống cùng nhau, khó tránh khỏi chưa kịp làm quen.
Mà tính tình bà Lý cổ quái, cũng bằng mặt không bằng lòng với con dâu, nên mọi người sống chung trong bầu không khí căng thẳng, chẳng còn vui vẻ thoải mái như trước.
Có điều dù chị Lý không thích mẹ chồng, nhưng cũng không muốn để bà chờ chết ở nhà, chị ấy muốn anh Lý đưa bà Lý đến một bệnh viện nào đó, dù trị liệu có kết quả hay không cũng không quan trọng. Nhưng nếu không thử mà đã từ bỏ… lòng chị cũng không dễ chịu gì.
Thế nhưng bà Lý lại quyết không chịu nằm viện, còn nói với chị ấy: “Tiền viện phí đắt đỏ không nói, tôi mà để họ giày vò thì chết còn nhanh hơn!”
Thật ra chị Lý muốn bà Lý ở viện cũng có lý do riêng của mình, chị sợ nếu bà Lý chết trong nhà sẽ là điềm xấu, nhưng cuối cùng hai vợ chồng vẫn không thuyết phục được bà Lý, đành để bà ấy tiếp tục ở lại nhà.
Ngày ngày trôi qua, bà Lý vẫn ăn được ngủ được, buổi tối còn xuống tầng đi tản bộ. Ngay lúc mọi người cho rằng bệnh tình của bà đang chuyển biến tốt thì trong một đêm, bà ấy đột nhiên qua đời.
Bà Lý chết rất đột ngột, đêm đó chị Lý đi vệ sinh, lúc đi qua phòng bà ngủ thì nghe thấy có tiếng động, chị bèn đến gần nghe xem sao, hình như bà Lý đang thở hổn hển.
Thế là chị vội vàng về đánh thức anh Lý đang ngủ say, bảo anh đi sang phòng xem bà thế nào? Sao nghe tiếng thở có vẻ không bình thường? Đợi đến khi anh Lý mặc xong quần áo rời giường để chạy đến phòng bà Lý, thì phát hiện mẹ mình đã chết mất rồi.