Người Tìm Xác
Chương 76 : Khí đen quấn quanh người
Ngày đăng: 05:36 30/04/20
Không có Ivan nên tôi chẳng hiểu anh ta nói gì, nhưng Đinh Nhất đứng bên cạnh thấy tôi bị lôi đi cũng không định ngăn lại. Chẳng lẽ vì chuyện lúc nãy tôi tức giận với anh ta à? Ừ nhỉ, sao tôi lại đột nhiên bị ấm đầu, nói chuyện mà không thèm suy nghĩ gì hết thế kia?
Trở lại chỗ cắm trại, Ivan nghe Laur nói rồi giải thích cho chúng tôi. Thì ra trong hồ nước kia có quỷ! Hơn nữa còn là một con quỷ rất khủng khiếp!
Tôi nghe mà hoảng, chẳng trách Đinh Nhất lại nói trong nước không sạch sẽ… Bình thường tôi vẫn nghe lời người khác, nhưng không biết hôm nay uống nhầm thuốc gì mà cứ khư khư cố chấp như thế chứ?
Laur nói hồ nước kia đã có từ rất lâu rồi, là một trong những hồ nước ngọt hiếm hoi trên đảo. Mấy năm nay, có rất nhiều người chết đuối ở đó, thậm chí là những ngư dân già có kinh nghiệm đi biển lâu năm!
Họ đều vô cớ chết đuối khi tới đây lấy nước. Người trên đảo tốn rất nhiều tiền mời thầy pháp tới làm phép, nhưng vẫn vô ích, rất nhiều người chết đuối ở đây.
Đến khi mọi người tìm được một hồ nước ngọt khác ở phía Tây, nơi này trở thành khu vực cấm trên đảo, không ai tới đây chơi vào ban đêm cả. Mà việc kỳ lạ nhất chính là, tuy diện tích hồ rất nhỏ, nhưng khi lấp nó đi thì lúc nào cũng vậy, đến ngày hôm sau lại xuất hiện một hồ nước y hệt như thế.
Vừa nãy Laur tình cờ nghe Ivan nói tôi và Đinh Nhất đi dạo trên đảo nên mới vội vàng đuổi theo, sợ người ngoài như chúng tôi gặp chuyện.
Tôi nghe mà biết ơn vô cùng, ngẫm lại hành vi khác thường của mình, chẳng lẽ là do quỷ trong hồ nước kia gây ra thật? Chú Lê thấy chúng tôi nói chuyện rôm rả nên cũng tới hỏi han, rồi chú kéo tôi quan sát một lượt.
Nhìn một lúc thì phát hiện, dưới hốc mắt của tôi hiện lên viền đen…
“Vừa rồi đúng là có thứ không sạch sẽ muốn mê hoặc cháu, vì có xương dê đực nên những thứ bẩn thỉu đó không thể lại gần được, chỉ có thể dụ cháu xuống nước…” Chú Lê nhăn nhó nói.
Tôi vội nhìn Đinh Nhất, nhưng anh ta chẳng buồn liếc tôi lấy một cái, chắc vẫn còn đang giận, mặt mo của tôi đỏ lên: “Vừa rồi… xin lỗi nhé, tôi cũng không biết sao mình lại như thế nữa? Anh đừng giận nhé!”
Đinh Nhất nghe tôi nói thế thì lúng túng: “Ai giận cậu, tôi chỉ đang nghĩ xem thứ ở hồ nước là gì thôi…”
Chú Lê không quan tâm tới chúng tôi, ông ấy bảo Ivan nói với Laur dẫn tới ông hồ nước kia, để xem có nhìn ra được gì không.
Ivan nói với Laur rằng Lê đại sư đây là thầy pháp nổi tiếng ở Trung Quốc, có thể giúp bọn họ trừ quỷ tránh hung. Laur nghe thế thì cảm ơn rối rít, rồi đưa chú Lê và mọi người tới hồ nước có quỷ mà chúng tôi vừa tới.
Chú Lê để chúng tôi đứng cách hồ nước hơn hai mét, còn mình ông ấy đi đến bên hồ, cầm la bàn quan sát tình huống ở hồ nước. La bàn xoay tròn liên tục như có thứ lực nào đấy dẫn dắt nó tự xoay.
Đinh Nhất quay lại nói với tôi: “Âm khí của cậu rất nặng, đứng yên ở đây, tôi qua giúp sư phụ.” Nói rồi, anh ta đi đến chỗ chú Lê.
Chú Lê nghe tiếng thì nhìn sang, thấy Đinh Nhất đi tới. Hai người đứng bên bờ hồ thì thầm gì đó, chắc là đang bàn bạc sách lược, sau đó Đinh Nhất cởi áo ngoài, nhảy xuống hồ nước.
Tôi thấy Đinh Nhất nhảy vào hồ thì thót tim, muốn chạy tới xem có chuyện gì nhưng bị La Hải ngăn: “Cậu Đinh bảo tôi trông chừng, không để cậu tới gần.”
Tôi nghe thế thì sốt ruột lắm rồi! Vừa lo lắng cho sự an toàn của Đinh Nhất, vừa muốn biết họ đang làm trò gì, sao lại để Đinh Nhất nhảy xuống hồ như vậy? Đương lúc lòng nóng như lửa đốt, tôi chợt nghe thấy tiếng nước ào ào, một bóng đen thoăn thoắt leo từ dưới nước lên.
Tôi mừng rỡ, tưởng Đinh Nhất đi lên, nào ngờ lại thấy chú Lê nhanh chân tránh sang một bên, hô lên: “Mau tránh xa ra, đừng để nó đi lên!”
Tôi mừng rỡ, tưởng Đinh Nhất đi lên, nào ngờ lại thấy chú Lê nhanh chân tránh sang một bên, hô lên: “Mau tránh xa ra, đừng để nó đi lên!”
Tôi thấy là lạ! Nếu bóng đen này là Đinh Nhất thì sao chú Lê lại bảo chúng tôi tránh xa, nhưng trông nó cũng không giống người lắm! Ngay lúc còn đang do dự, bóng đen kia lại vọt tới chỗ tôi…
Loáng cái nó đã ở ngay trước mặt, lúc này tôi mới nhìn rõ đó là Đinh Nhất. Nhưng Đinh Nhất bị một luồng khí đen bao phủ, hai mắt lập lòe màu máu, anh ta giơ tay lao thẳng về phía tôi.
Chuyện xảy ra quá nhanh, La Hải đứng bên cạnh muốn kéo tôi ra nhưng đã muộn, bàn tay đầy khí đen của Đinh Nhất khi sắp chạm vào tôi thì chợt ngừng lại, sau đó từ từ lùi ra sau.
Lúc này, mặt Đinh Nhất xuất hiện trong luồng khí đen, trán anh ta rịn một lớp mồ hôi, khí đen rút xuống nửa người dưới, khi hai tay được giải thoát, Đinh Nhất quát: “Mau lấy dao ra đây!”
Tôi chợt tỉnh lại, nhanh chóng rút dao trong ống quần ra, nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo, đành nắm chặt dao vội nhìn Đinh Nhất…
Luồng khí đen dường như lại mạnh lên, vừa rồi chúng chỉ quấn lấy hai chân Đinh Nhất, nhưng giờ đã lan lên ngực. Chú Lê vẫn đứng cạnh hồ nước, chợt nói với anh Hào: “Cậu tìm hai người bơi giỏi, xuống đáy hồ xem có gì thì vớt ra cho tôi!”
Chắc chắn dân địa phương không dám xuống nước, cho nên chú Lê mới nhờ người của anh Hào. Đám người anh Hào đều rất gan dạ, có hai người nhanh chóng cởi áo nhảy xuống hồ.
Đinh Nhất vẫn đang giằng co với khí đen kia, tôi cầm dao mà không biết phải làm gì. Anh ta khó khăn nói được: “Lấy dao cắt tay… nhỏ máu xuống đất…”
Tôi nghe thế thì rạch ngay một đường lên tay, vì quá bối rối nên cắt hơi sâu, máu tuôn ra chảy tí tách xuống đất.
Khí đen đang bám lấy Đinh Nhất chợt như cơn gió, trôi dạt đến bãi máu nhỏ trên đất, nó rút cạn chỗ máu đó ngay tức khắc, rồi chậm rãi leo lên đường giọt máu nhỏ xuống trên tay tôi.
Tôi sợ ngây ra, trái lại Đinh Nhất phản ứng rất nhanh, anh ta đè chặt ngón tay bị thương của tôi, bóng đen thấy không có máu nữa lại rơi xuống đất.
Lúc này, chúng tôi nghe thấy tiếng kêu của hai người vừa trồi lên trong đội anh Hào: “Tìm được rồi! Lê đại sư, ngài nhìn xem có phải là thứ này không…”