Người Tìm Xác

Chương 822 :

Ngày đăng: 05:45 30/04/20


Nhưng cả ba chúng tôi đều biết làm như thế cốt cũng chỉ để an ủi người còn sống mà thôi, bởi vì hồn phách của Thang Lỗi có lẽ đã bị âm sai mang đi từ lâu rồi. Còn chuyện mẹ của Thang Lỗi nói bà ấy thường xuyên mơ thấy con trai, chẳng qua cũng chỉ là do “ngày suy nghĩ nhiều đến chuyện gì thì đêm sẽ mơ về chuyện đó” thôi, chứ không phải là Thang Lỗi chết không nhắm mắt… Nhưng2nếu chúng tôi có thể giúp đỡ họ được một chút cho họ an tâm thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu.



Vài ngày sau, bên Thanh Đảo có tin tức thông báo những chuyện cần thiết đều đã được làm thỏa đáng, chỉ chờ chúng tôi đến giúp họ chuyển căn biệt thự và di cốt của Liễu Mộng Sinh sang là được. Di cốt còn dễ, nhưng căn biệt thự này đúng là rất khó vận chuyển.



Chúng tôi bèn để họ phá dỡ căn biệt5thự trước, sau đó cho tất cả gạch đá vào ba chiếc container dài để vận chuyển về Thanh Đảo. Trước khi đi, chú Lê còn dán bùa niêm phong cửa của ba chiếc container, đồng thời dặn dò lái xe nhất định không được phép mở cửa container ra và mỗi ngày chỉ có thể bắt đầu đi vào giờ Tý, sau giờ Mão phải dừng xe lại nghỉ ngơi.



Cứ như vậy, lộ trình một ngày phải kéo dài tận ba ngày. Còn những di6cốt còn lại của ông Liễu Mộng Sinh sẽ do chúng tôi tự lái xe đưa đến Thanh Đảo. Lần này có chú Lê chuẩn bị nên tôi cũng thảnh thơi hơn nhiều, vì có rất nhiều chuyện tôi và Đinh Nhất đều không biết cách làm.



Mảnh đất bên chủ đầu tư chọn khá xa xôi, nhưng cũng có mặt hướng về phía biển, là một nơi tốt xuân về hoa nở… Tôi nghĩ chắc ông Liễu Mộng Sinh và bà Uông Nhược Mai sẽ thích5nơi này.



Khi tất cả các “đồ vật” đều được chôn hết xuống đất, chú Lê làm một trận pháp an hồn, sau đó mới tiếp tục xây nhà ở trên. Đêm xuống, chúng tôi để tất cả các công nhân tạm thời cách xa nơi này, vì chúng tôi muốn xác nhận lại tình huống hiện tại của ông Liễu Mộng Sinh như thế nào.



Khi gặp lại ông Liễu Mộng Sinh, tôi phát hiện quanh người ông ấy đã không còn đám khí đen kia, người3đàn ông này đã khôi phục lại vẻ ôn tồn lễ độ khi còn sống. Ông ấy lễ phép nói với chúng tôi: “Ân tình của ba vị… kiếp này tại hạ khó quên.”



Chú Lê khẽ gật đầu: “Sau khi xây xong, chỗ này sẽ là một tòa điện thờ, chờ đến khi bà cụ Uông mất đi, chúng tôi sẽ chôn cất bà ấy ở đây, đến lúc đó hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”




Buổi trưa tôi nhận được điện thoại của Chiêu Tài bảo tôi và Đinh Nhất tối sang ăn cơm, tôi không nhịn được phải dặn trước: “Nếu là thịt cá thì em không ăn đâu nhé!”



Chiêu Tài cười ầm lên: “Yên tâm, tối nay chúng ta ăn lẩu bò, đúng món em thích nhất!”



Tôi cười gian: “Thế còn tạm được… Chị bảo lão Triệu khi nào tan làm thì gọi cho em!”



Đến tối, tôi thấy sắp đến giờ ăn nên định gọi điện cho Chiêu Tài hỏi xem còn thiếu nguyên liệu gì không, chúng tôi sẽ đi mua luôn cho, nhưng không hiểu sao gọi mãi mà không thấy Chiêu Tài bắt máy.



Lúc đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng bà chị này đang vội làm đồ ăn nên không nghe thấy. Nhưng một lát sau tôi gọi lại mà vẫn không có ai nghe máy… lúc này lòng tôi có cảm giác không ổn.



Vì tôi không có chìa khóa nhà của Chiêu Tài, nên khi tới cửa nhà, tôi chỉ có thể nhấn chuông cửa để chị ấy ra mở, nhưng chúng tôi đứng ấn chuông một lúc lâu mà vẫn không thấy gì cả.



Cuối cùng tôi đành phải gọi điện cho lão Triệu để anh ấy mau về nhà! May mà lúc ấy lão Triệu đã ở dưới lầu nên chẳng bao lâu đã chạy lên trên mở cửa cho chúng tôi.