Người Tìm Xác
Chương 823 :
Ngày đăng: 05:45 30/04/20
Khi ba người chúng tôi mở cửa vào nhà, phát hiện trong phòng không có đầy khí gas hay bị trộm đột nhập như tôi đã tưởng tượng…
Tivi vẫn mở và đang phát chương trình cuối năm, đồng thời tôi cũng nhìn thấy điện thoại của Chiêu Tài đang để ở trên bàn trà, trong điện thoại có mười cuộc gọi nhỡ của tôi.
Mà chuyện khiến người2khác nghi ngờ nhất là đồ ăn trong phòng bếp đang được rửa dở, vòi nước vẫn còn mở, may là dưới bồn không có gì nên nước trong bồn dâng lên rồi chảy vào ống thoát nước, không thì phòng bếp đã ngập nước từ lâu rồi.
Lão Triệu tìm khắp mọi nơi trong nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chiêu Tài đâu. Dù bình thường5chị ấy cũng thích trêu anh nhưng đây là lần đầu tiên chị ấy hoàn toàn tàng hình như thế này…
“Chiêu Tài? Chiêu Tài!” Sắc mặt lão Triệu hơi nhăn lại, giọng điệu cũng sốt ruột hơn rất nhiều.
Lúc này ngoài trời đã tối đen, trong nhà ngoài ánh sáng từ tivi đang bật ra thì những chỗ khác đều không bật đèn. Bởi vậy có thể6chắc chắn Chiêu Tài đã biến mất trước lúc trời tối, nếu không thì với cái tính nhát gan của chị ấy, sao có thể không bật đèn được?
Tôi và lão Triệu đang ngẩn ra không biết phải làm gì thì đột nhiên Đinh Nhất lên tiếng: “Không khí trong căn nhà này không đúng lắm, có phải gần đây trong nhà mua thêm thứ gì đặc5biệt không? Còn hơi cổ nữa?”
Lão Triệu cau mày nghĩ một lúc mới nói: “Lúc Tết vợ chồng anh có đi mua mấy thứ đồ điện gia dụng, nhưng đều còn mới cả! Nếu nói có thứ gì hơi cổ thì mấy ngày trước có một bệnh nhân đưa cho anh một bức tranh, không biết có được tính không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh một lúc lâu, suy nghĩ tại sao một người đang sống sờ sờ như thế mà lại bị hút vào trong bức tranh này được? Tôi biết hiện giờ mình không thể mất bình tĩnh, vì càng hoảng, mạch suy nghĩ của tôi càng rối.
Bây giờ, nếu muốn cứu Chiêu Tài ra thì phải hiểu rõ lai lịch của bức tranh này. Nghĩ vậy nên tôi bảo với Đinh Nhất và lão Triệu: “Đi, chúng ta mang bức tranh này đi tìm chú Lê.” Giờ tôi cũng chỉ đành gửi gắm hy vọng ở lão thầy bói đang nghỉ ngơi này thôi, mong rằng chú ấy có thể có cách cứu được Chiêu Tài…
Khi chúng tôi cầm bức tranh đến nhà chú Lê, chú cũng giật mình ngạc nhiên, vội đeo kính lão lên quan sát thật cẩn thận, sau đó chú lắc đầu liên tục và nói: “Bức tranh này không đơn giản…”
Tôi vội hỏi không đơn giản ở chỗ nào? Chú Lê lấy la bàn ra và hướng về phía bức tranh, chiếc kim đồng hồ trên la bàn nhanh chóng chuyển động không ngừng. Tôi xanh mặt nói với chú Lê: “Chú Lê, chú đừng làm cháu sợ! Chị của cháu còn đang ở trong bức tranh này đấy!”
Lông mày chú Lê lập tức vặn lại như bánh quai chèo, chú nói: “Lúc còn trẻ chú đã từng thấy bức tranh này một lần, lúc ấy chú đi cùng sư huynh và sư phụ đến một nhà xem phong thủy cho họ, bọn chú nhìn thấy bức tranh này đang được treo trong phòng khách nhà họ. Sư phụ chú thấy bức tranh này có vấn đề nên có tâm nhắc nhở nhà kia rằng bức tranh này không thích hợp treo trong nhà.”
Thấy chú Lê nói đến đây thì dừng lại, tôi vội truy hỏi: “Vậy sau đó thì thế nào ạ? Nhà kia có nghe theo không?”
Chú Lê lắc đầu: “Về sau bọn họ có gỡ bức tranh xuống hay không thì bọn chú không biết, bởi vì vài ngày sau, toàn bộ người trong gia đình kia đều bị mất tích. Hồi ấy, người ta nói gia đình đó là đặc vụ ẩn nấp, giờ đã hoàn thành nhiệm vụ nên cả nhà đã trốn đi rồi. Nhưng bây giờ xem ra hẳn là do họ không nghe lời khuyên tháo bức tranh kia xuống của sư phụ chú…”