Người Tìm Xác

Chương 885 :

Ngày đăng: 05:46 30/04/20


Sau khi đến bệnh viện của thị trấn, chúng tôi đưa tiền xe cho anh Hậu, sau đó chào tạm biệt anh ta, bởi vì tôi rất sốt ruột muốn kiểm tra cổ tay cho Đinh Nhất. Đến lúc chúng tôi yêu cầu khám gấp, bác sĩ



kiểm tra tay cho Đinh Nhất cũng giật mình, liên tục hỏi tay anh ta gặp phải chuyện gì, vậy mà thủng một lỗ lớn như thế.



Nhưng Đinh Nhất nói với vẻ lạnh nhạt: “Bị2xe đâm...”



Sau khi khám bác sĩ nói với Đinh Nhất: “Tay cậu đã bị thương tới tĩnh mạch, phải giải phẫu, còn phải tiêm mấy mũi tránh nhiễm trùng...” Vậy là cổ tay Đinh Nhất có thêm chín mũi khâu, tạo thành một vết sẹo khó coi... Đợi bác xử lý xong cổ tay của Đinh Nhất, tôi nghĩ chúng tôi phải nhanh chóng trở lại khu phục vụ mà mình đã đến lúc đầu, dù sao chúng tôi bây giờ5vẫn đang ở quá khứ.



Thế nhưng Đinh Nhất lại muốn tôi ở trong bệnh viện kiểm tra, tôi nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Tôi thì cần gì kiếm tra! Tôi có bị gì đâu?”



Đinh Nhất trợn mắt nhìn tôi nói: “Cậu mà không bị gì? Đó là bởi vì tôi đã lau sạch máu trên mặt rồi, nếu không sẽ dọa ngất lái xe tải luôn đó!”



Hóa ra trước lúc tôi bị ngất, sắc mặt Đinh Nhất khó coi như thế6là vì lúc đó trong mũi, mắt, lỗ tai của tôi đều chảy máu, lại cộng với sốt cà chua trên mặt, cảnh tượng đó thật là kinh hoàng. Trước kia tôi đã trải qua tình huống tương tự như thế này, nhưng cùng lắm chỉ là chảy máu mũi, đây là lần đầu tiên tôi bị chảy máu thất khiếu, chẳng trách Đinh Nhất yêu cầu tôi cũng phải kiểm tra!
Trang nhất thời tôi hơi choáng váng, không biết nói gì, đến tận khi bên kia chào lại một lần nữa, tôi mới lắp bắp hỏi: “À... à, tôi tìm bác sĩ Triệu...” Đối phương yên lặng mất mấy giây rồi mới nói: “Bác sĩ Triệu đang bận làm phẫu thuật, hiện giờ không thể nghe máy, nếu anh...”



Sau đó cô gái kia nói thêm những gì nữa nhưng tôi hoàn toàn không nghe được, bởi vì tôi đã được biết đáp án mà mình cần! Tôi kích động ném di động cho Đinh Nhất và nói: “Lão Triệu không sao! Lão Triệu thật sự không sao! Tốt quá! Ha ha ha! Tốt quá!”



Nhưng Đinh Nhất lại không biểu hiện mừng rỡ như điên giống tôi, ngược lại anh ta lo lắng nói: “Nếu quá khứ đã bị thay đổi, vậy hiện tại cũng sẽ khác, tôi khuyên cậu nên chuẩn bị tâm lý, sẽ có chuyện cậu không ngờ tới xảy ra...”. Mặc dù tôi biết anh ta nói đúng, nhưng tôi vẫn không thể ức chế được sự vui sướng trong lòng, dù sao xử lí chuyện này cũng không mất mấy ngày, tôi không nghĩ trong thời gian này sẽ có chuyện lớn gì xảy ra.



Sau khi về đến nhà, chú họ cũng không ở đó, lúc này tôi sờ thanh Bách Nhân Trảm trên người, phát hiện không biết từ lúc nào nó không cánh mà bay. Tôi lập tức gọi điện cho chú họ, lại phát hiện trong ký ức của chú không hề có việc tới gặp tôi.



Cũng đúng, nếu lão Triệu không xảy ra chuyện, Đinh Nhất sẽ không liên hệ với chú họ, dĩ nhiên chú ấy cũng sẽ không đến tìm tôi. Nhìn lại mọi chuyện, cũng chỉ có ký ức của tôi và Đinh Nhất là không bị thay đổi.



Mà ký ức của tất cả những người còn lại khác với hai chúng tôi, giờ chúng tôi còn chưa thấy những thay đổi quá lớn, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì đó không tốt. Vài ngày sau, tôi mời hai vợ chồng lão Triệu và chiều Tài đến nhà ăn cơm, trong bữa tiệc, tôi có nhắc lại lần đi chơi đó, đáp án lại làm cho tôi và Đinh Nhất hết sức bất ngờ...