Người Tìm Xác

Chương 886 :

Ngày đăng: 05:46 30/04/20


Hoá ra hôm đó sau khi chúng tôi ra khỏi Happy Valley, lão Triệu nhận được điện thoại của bệnh viện, gọi anh ấy chạy về ngay lập tức. Nói là có một ca bệnh khẩn2cấp từ Tây Tạng tới cần anh ấy trở về làm phẫu thuật, vì thế chuyến đi của chúng tôi cứ thế mà kết thúc sớm.



Bởi vì vậy nên lão Triệu rất áy náy, liên tục5nói có cơ hội sẽ hẹn lại. Tôi nghe thế thì lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng... Đừng... Hôm nay em trịnh trọng tuyên bố ở đây nhé! Sau này em sẽ không bao giờ đi du6lịch nữa!” Từ đó về sau, chuyện này trở thành bí mật của tôi và Đinh Nhất, không phải chúng tôi không muốn nói cho người khác, chỉ là không biết phải nói như thế nào5thì người ta mới có thể tin. Còn thanh “Bách Nhân Trảm” không cánh mà bay kia, dường như nó chưa bao giờ rời khỏi chú họ. Sau đó được Đinh Nhật thúc giục, tôi vẫn3đến bệnh viện của lão Triệu làm kiểm tra toàn thân, trên kết quả báo cáo kiểm tra sức khoẻ lại nói tôi bị mất cân đối nội tiết!! Tôi lập tức cảm thấy có một vạn con ngựa chạy qua đầu...



Có điều tình huống không có bệnh thật giống như tôi, đoán chừng đến bệnh viện kiểm tra cũng uổng phí, cái khỉ gì cũng không kiểm tra ra!! Từ nay về sau Đinh Nhất cũng dẹp luôn suy nghĩ bắt tôi không có gì cũng đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.



Trong khoảng thời gian này việc làm ăn vắng vẻ, chú Lê cũng chỉ nhận mấy việc khai trương cửa hàng nho nhỏ, tuy rằng cũng không đến mức treo nồi treo niêu, nhưng chỉ cần một khoảng thời gian không có tiền chảy vào tài khoản, trong lòng tôi sẽ hơi hốt hoảng. Thật ra có một khách hàng cũ của chú Lê vừa liên hệ với chú nói rằng, gần đây ông ta mua một miếng đất thổ cư, muốn nhờ chú Lê qua đó xem thử có vấn đề lớn gì hay không. Tôi nghe được thì buồn cười bảo: “Mua cũng mua rồi, bây giờ mới nhớ ra mà hỏi chú, cháu đoán chỉ muốn chú đi ngang sân khấu, cho bản thân yên tâm một phần thôi... Chắc chắn cho được ba cọc ba đồng.”



Chú Lê nghe thể thì cười hì hì bảo: “Muỗi cũng là thịt mà! Không ăn bỏ lại phí, dù sao hai đứa các cháu cũng không có việc gì, buổi chiều đi cùng chủ đi!”



Cuối cùng không còn cách nào, tôi và Đinh Nhất đều bị chú Lê kéo đi xem miếng đất mà khách hàng cũ của chú ấy mua ở vùng ngoại thành kia... Trước khi đi, chúng tôi vốn cho rằng đó chỉ là một miếng đất thổ cư thôi cơ! Kết quả đi rồi mới biết, hoá ra trên đất thổ cư còn có công trình nữa!
Nhưng nói cũng kỳ quái, từ đó về sau, miếng đất này chưa từng được sử dụng lại, vẫn luôn để không như thế. Những năm gần đây cứ chuyển từ tay ông chủ này sang tay ông chủ la, lại không có một ai chịu phát triển thử.



Ông chủ Tổng vốn định nếu chú Lê thấy không có vấn đề gì, ông ta sẽ mở một nhà máy sản xuất vật liệu cách nhiệt. Nhưng mà bây giờ xem ra, vài người trước đây không phát triển nơi này chắc chắn là có lý do gì đó không thể nói ra.



Sau khi cúp điện thoại của ông chủ Tống, chú Lê quay đầu lại nói với tôi: “Đi tiếp thôi! Bây giờ tình hình nơi này đúng là khó nói, miệng lưỡi của mấy ông chủ này toàn bốc phét, không có một câu nào là nói thật, nếu muốn biết tình hình cụ thể trong này, chúng ta vẫn phải tự mình điều tra.”



Tôi biết ý của chú Lê, suy cho cùng những người này đều là người làm buôn bán, ai cũng không muốn miếng đất này cuối cùng thất bại trong tay mình, cho nên dù là biết chút gì thật, cũng sẽ không nói với người khác.



Trên thực tế, miếng đất này cũng đã có tuổi, nếu thật sự muốn điều tra sâu xa, chắc là cũng không khó lắm, vì thế buổi tối lúc về nhà, tôi gọi một cuộc cho Triệu Tinh Vũ, bảo anh ta tra thử giúp tôi trên miếng đất đó rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì. Còn về cô bé thoáng nhìn thấy kia, bây giờ ngẫm lại, quần áo mặc trên người cô bé hình như hơi kỳ quặc, không giống như kiểu dáng quần áo bình thường của trẻ con bây giờ hay mặc. Nhưng bởi vì lúc ấy cũng chỉ nhìn lướt qua, cho nên tôi cũng không thấy rõ ràng lắm.