Người Tìm Xác
Chương 892 :
Ngày đăng: 05:46 30/04/20
Cuối cùng chẳng còn cách nào, giám đốc nhà máy bèn cầm hai bình rượu đi tìm ông cụ Trương, muốn xin ông ta chỉ bảo xem rốt cuộc chuyện ở đây là thế nào?
Ông cụ Trương cũng không ngốc, thời ấy chắc chắn không thể làm chuyện phong kiến mê tín được, vì thế ông ta cảnh cáo trước: “Việc này nói ở đâu thì biết ở đó thôi nhé! Anh2đi ra ngoài cũng đừng bảo là tôi nói với anh.”
Cuối cùng ông cụ Trương nói với giám đốc nhà máy, ngày đầu tiên ông ta đi làm đã phát hiện chỗ này không thích hợp rồi! Lúc ấy có không ít công nhân đang dọn dẹp đồ linh tinh trong ba dãy nhà trệt đó, nhưng nói ra cũng kỳ lạ, loại nhà ở để không hai ba mươi năm thế5này, sao lại có thể không có rắn rết chuột kiến gì chứ??
Nhưng ở đây lại không có! Vì thế ông cụ Trương còn cố ý đi hết cả khu nhà trệt, phát hiện trừ bụi bặm ra thì không có một sinh vật sống nào, ông ta biết ngay ở đây có vấn đề. Nhưng ông ta cũng không phải cao nhân gì, chỉ vì đã sống lâu năm, trải qua6nhiều chuyện nên mới biết chỗ này không bình thường.
Đến mấy ngày trước khi máy đào đất đào cây phật thủ kia lên, lúc này ông ta mới chắc chắn trước đây nơi này đã từng xảy ra chuyện gì đáng sợ, sau đó bị cao nhân nào đó bày trận trấn áp. Nhưng bây giờ cây phật thủ đã bị khai quật lên, e là đã phá mất trận pháp của5vị cao nhân kia rồi.
Giám đốc nghe cụ Trương nói xong thì nửa tin nửa ngờ, nhưng trước khi xảy ra chuyện, việc buổi tối có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc đã lan truyền xôn xao từ lâu rồi, muốn bảo không tin cũng là giả.
Vì thế ông ta bèn thành khẩn xin ý kiến cụ Trương: “Ông Trương, ông nói xem bây giờ nên làm gì tiếp theo đây?”
Vì thể Đại Lưu đi về phía bé gái ở phía xa trong tiếng cười vang của mọi người... Nhưng khi Đại Lưu càng lúc càng đến gần, cụ đội trưởng Vương ở phía xa lại cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ!
Tuy Đại Lưu đã đi tới trước mặt bé gái rồi, nhưng lại giống như không nhìn thấy cô bé? Mà cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến mọi người đều sợ hãi! Lúc này, cô bé vừa rồi còn chơi trên mặt đất lại sử dụng cả tứ chi để bò dọc theo chân của Đại Lưu lên tới sau lưng anh ta, nhưng động tác của đứa trẻ kia quái lạ, chẳng giống con người chút nào cả.
Đại Lưu mờ mịt quay đầu lại nhìn về phía đám người cụ đội trưởng Vương, lại thấy cả đám mặt mày kinh hãi, liên tục vẫy tay bảo anh ta nhìn ra sau mình. Đại Lưu thầm thấy kỳ quái, bèn quay đầu nhìn ra sau lung...
Ngày đó không ai biết Đại Lưu quay đầu lại nhìn thấy gì, vì anh ta chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua thì đã lập tức hôn mê bất tỉnh, bé gái sau lưng anh ta cũng biến mất luôn. Đám đội trưởng Vương ở chỗ xa bị dọa cho phát đần giờ mới nhớ ra phải nhanh chóng đưa Đại Lưu trở về. Tuy nhiên tưởng tượng đến cảnh cô bé vừa rồi bò lên lưng Đại Lưu thì không ai dám ra cứu người cả, cuối cùng vẫn là chủ nhiệm phân xưởng dẫn mấy phần tử tích cực trong nhà máy chạy tới đỡ Đại Lưu về.
Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó hãy còn mới mẻ trong ký ức của cụ Vương, vì khi đến đỡ Đại Lưu, họ đều ngửi thấy một thứ mùi rất gay mũi trên người anh ta, rất giống mùi khi tháo dỡ máy móc mới vừa đưa đến nhà máy, nhưng lại khó ngửi hơn gấp nhiều lần. Nhiều năm về sau, trong một lần ngẫu nhiên, cụ Vương mới biết đó chính là mùi formalin...
Lúc Đại Lưu được đỡ về, mặt mày xanh mét, miệng sùi bọt mép, vẫn bất tỉnh nhân sự. Chủ nhiệm của phân xưởng sợ lại xảy ra mạng người nên vội lái xe tải của nhà máy đưa người đến bệnh viện.