Người Tìm Xác

Chương 965 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Tôi không kìm được rùng mình, xem ra bất kể là vào thời nào, giết người cũng là tội nặng, bởi vì mạng sống vốn chính là thứ quý giá nhất trên đời này, chẳng phân biệt đắt rẻ, sang hèn, nặng nhẹ...



Chuyện của2Triệu Nhụy qua đi không bao lâu, chúng tôi đã nghe nói gia đình Lưu Thiến đầu tư thất bại nên phá sản, vì thế cha mẹ Lưu Thiên cũng chỉ có thể đưa con bé rời khỏi đây. Còn mấy nữ sinh kia,5cũng đều lần lượt đi theo cha mẹ đổi tên đổi họ, chuyển trường.



Vụ việc đi tới tận cùng, mỗi người đều phải trả một cái giá rất đắt, không ai là người thắng, ngay cả chủ nhiệm lớp của những đứa trẻ đó6cuối cùng cũng lựa chọn từ chức, không bao giờ làm giáo viên nữa. Tôi tin vào lúc mới sinh ra, mỗi đứa trẻ đều là một tờ giấy trắng, còn nội dung trên giấy bồi vẽ ra cuối cùng là tốt hay xấu,5trừ bản thân đứa trẻ viết lên thì phụ huynh, trường học, thậm chí kể cả xã hội đều có ảnh hưởng rất sầu đối với chúng. Cho nên một đứa trẻ như Lưu Thiến đi đến bước đường ngày hôm nay, trừ trách3nhiệm của chính bản thân con bé, thì còn có cả phụ huynh và trường học... cũng phải chịu trách nhiệm khá lớn. Bởi vì bất kể bên nào trong hai bên này, nếu có thể tạo nên giá trị quan chính xác cho đứa trẻ, có lẽ có thể tránh được rất nhiều bi kịch xảy ra...



Tối nay Bạch Kiện gọi điện thoại cho chúng tôi, nói muốn mời ba chúng tôi ăn cơm. Tôi nghe giọng điệu anh ta hớn hở, e là chuyện với Bạch Thu Vũ có hy vọng, vì thế buổi tối ba chúng tôi tới tiệm cơm mà Bạch Kiện đã đặt trước, vừa vào cửa đã thấy có Bạch Thu Vũ đầy ý cười ngồi bên trong.



Bạch Kiện thấy chúng tôi tới thì kêu gào để chú Lê gọi món ăn, nhưng ông già chết tiệt này lại bày ra phong thái đại sư đứng đắn nói: “Không sao cả, khách nghe theo chủ...”



Tôi nghe thế thì cầm thực đơn: “Khách sáo vớ vẩn làm gì chứ! Không ăn thì phí của trời, cho năm ký tôm hùm đất trước đi!!”



Trong bữa tiệc, Bạch Kiện chính thức giới thiệu quan hệ hiện giờ của anh ta và Bạch Thu Vũ cho chúng tôi biết... Thật sự là khiến người ta hâm mộ muốn chết! Bây giờ tôi rốt cuộc đã hiểu cái câu “chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên” là mẹ nó có ý nghĩa gì! Đinh Nhất thấy tôi ỉu xìu thì nói nhỏ với tôi bằng vẻ hơi nghiền ngẫm: “Tôi rất tò mò, cậu ghen tỵ với Bạch Thu Vũ à? Hay là đang ghen với Bạch Kiện đấy?”
Ai ngờ khi tôi đang vừa uống canh gà chú Lê tự tay hầm, vừa nhàm chán xem di động, lại nghe thấy điện thoại nhà chú Lê vang lên...



Điện thoại nhà chú Lê không tùy tiện đổ chuông, nhưng một khi vang lên thì chắc chắn là có việc làm ăn tới cửa! Lòng tôi không khỏi ngứa ngáy, ngẫm lại gần đây chúng tôi đều làm mấy vụ nhỏ như con thỏ, đã rất lâu rồi không nhận được vụ nào kiếm bộn tiền. Quả nhiên chú Lê nhấc máy lên nghe, hoá ra là chị Bạch lâu nay không liên hệ đã về nước rồi, chị ấy hẹn chúng tôi buổi tối đến khách sạn Tứ Quý Tiên ăn cơm, còn nói có một việc làm ăn muốn giới thiệu. Tôi thầm nghĩ, gần đây làm sao vậy? Mấy người họ Bạch bọn họ đều tới thành đàn à? Có điều có một điểm đáng nhắc tới, đó chính là vụ làm ăn nào chị Bạch giới thiệu cũng là vụ lớn, vậy cho nên tới nay tôi vẫn rất nhớ nhung chị ấy.



Để đón chào chị Bạch về nước, tối đó ba chúng tôi ăn mặc lộng lẫy đi tới phòng riêng “Sắc lửa ngày thu” của Tứ Quý Tiên, chị Bạch đã lâu không gặp đang tươi cười ngồi bên trong.



“Chị Bạch, chị về khi nào thế? Cũng không báo trước với tụi em một tiếng, đáng lẽ phải là tụi em mở tiệc tẩy trần cho chị mới phải chứ!” Tôi cười nói. Chị Bạch vừa gọi người phục vụ lên đồ ăn, vừa nói với tôi: “Lần này cũng không phải về ở dài hạn, chỉ là ở nước ngoài phiền phức, cho nên muốn quay về ở một hai năm để thay đổi tâm trạng...”



Tôi nghe mà không khỏi hâm mộ, thật sự không biết tài sản ròng của chị Bạch có bao nhiêu?! Tất cả bạn bè đều là người giàu có không nói, toàn thế giới muốn đến đâu định cư, người ta nhấc chân là đi, không do dự chút nào.



Tôi đã từng hỏi chú Lê về thân phận của chị Bạch, nhưng ông già chết tiệt này lại bày ra vẻ mặt thần bí nói: “Cô ấy chính là bà trùm giàu sang ẩn dật hiếm có ở trong nước, tốc độ tích lũy tài sản khá nhanh, không phải loại người như chú và cháu có thể ngưỡng mộ nổi đâu.”