Người Tìm Xác

Chương 966 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Chú Lê hàn huyên với chị Bạch vài câu, sau đó hỏi thẳng chị nhận vụ lớn gì cho chúng tôi thế: Chị



Bạch mỉm cười, sau đó lấy từ đằng sau ra một tờ báo đưa cho chú Lê. Tôi rướn cổ qua nhìn thấy đó là một tờ báo từ nửa năm trước, viết về một một đoàn du lịch nước ngoài gặp tai nạn xe. Tôi vẫn còn hơi ấn tượng đối với chuyện này, nếu như tôi nhớ không nhầm, đó là một2đoàn khách lớn tuổi đến Philippines du lịch thì gặp phải tai nạn xe, thương vong nghiêm trọng.



Tiếp theo chị Bạch bèn chỉ vào tờ báo này và nói: “Chuyện này lúc ấy mọi người đã từng nghe nói đến chưa?” Chú Lê gật đầu đáp: “Hơi có ấn tượng, hình như là vì tài xế xe tải lái xe khi đang buồn ngủ nên gây ra thảm kịch.”



“Đúng vậy, bao gồm tài xế địa phương và hướng dẫn viên du lịch, cả xe tổng cộng5hai mươi chín người gặp nạn, một người mất tích... Cha mẹ của bạn cháu cũng ở trên xe.” Chị Bạch nói.



Chú Lễ hỏi chị Bạch: “Cháu nói vụ làm ăn chính là chuyện này à?”



“Đúng vậy, chính là chuyện này.” Chị Bạch gật đầu.



Tôi ở bên cạnh xen vào: “Đừng nói với em là đến bây giờ cha mẹ người bạn kia của chị vẫn chưa tìm được nha?”




Cha mẹ lúc đi thì cùng nhau, cho dù thế nào Chu Nhược Mai cũng sẽ không để cho mẹ cô đơn một mình về nước. Vì thế chị ta bèn huy động tất cả mọi lực lượng có thể huy động được, đồng thời cũng tốn không ít tiền để tìm kiếm xác của cha, nhưng tiếc thay là, cho tới bây giờ vẫn không có một manh mối nào.



Sau đó bởi vì việc kinh doanh trong nước cần Chu Nhược Mai quay về để xử lý công chuyện, hơn nữa chị ta cũng không thể ở Philippines mãi, cuối cùng đành phải mang theo tro cốt của mẹ về nước trước.



Nhưng chuyện không tìm thấy xác của cha vẫn còn là một cái gai cắm trong lòng chị ta, một ngày còn chưa tìm thấy thì vẫn sẽ đau lòng thêm một ngày. Hơn nữa điều khiến chị ta khó chịu nhất chính là, mấy ngày trước vốn là kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ mình. Mỗi năm vào lúc này, chị ta đều dành thời gian ở bên hai vợ chồng già.



Bây giờ hai cụ đều không còn nữa, cả di hài của cha cũng không tìm thấy, làm con gái, chị ta rất áy náy, cảm thấy mình phải tìm được xác của cha già bằng bất cứ giá nào.



Đúng lúc mấy ngày trước chị Bạch về nước, hai người gặp nhau tại bữa tiệc họp mặt bạn bè, chị Bạch thấy bạn mình buồn rầu mới hỏi chị ta bị làm sao? Vì thế Chu Nhược Mai bèn kể lại chuyện mình gặp phải với chị Bạch, chị ấy nghe xong, cảm thấy chắc hẳn chúng tôi có thể làm được, cho nên an ủi Chu Nhược Mai trước đừng lo, để chị ấy nghĩ cách đã.



Sau khi nghe chị Bạch nói xong, cả ba chúng tôi đều im lặng một lúc, nếu chuyện này xảy ra ở trong nước, tất nhiên ba chúng tôi sẽ không nói hai lời mà nhận luôn. Nhưng kể từ lần trước tôi bị người ta bắt trói ra nước ngoài, chúng tôi cũng hơi băn khoăn về việc xuất ngoại tìm xác.