Người Tìm Xác

Chương 991 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Lúc này chú Lê cũng đi đến nơi, nhìn đứa bé trên mặt đất rồi lắc đầu bảo: “Nói ra chắc chẳng ai tin, đứa bé này sống một mình ở đây tới tận mấy tháng trời.”



Thật ra chúng tôi biết đây đều là do mẹ đứa bé, dù chết rồi nhưng vẫn nhớ mãi không quên tìm kiếm đồ ăn cho con mình, nhưng vì sao cô ta lại không tìm người giúp đỡ?



Nghĩ đến đây, tôi quay ra hỏi chú Lê: “Lý Văn Đình chết trong phòng vệ sinh, vậy mà cháu không cảm giác được tàn2hồn cô ta... Cô ta có thể ra ngoài tìm đồ ăn cho con mình, tại sao không tìm người khác xin giúp đỡ chứ?”



Chú Lê lắc đầu: “Có thể lúc cô ta chết thì có oán khí gì đó trong lòng cho nên biến thành lệ quỷ, không còn nhớ gì nữa. Nhưng cô ta vẫn muốn tìm đồ ăn cho con, cái này đã vượt xa khỏi khả năng của lệ quỷ, điều này chỉ có thể chứng minh tình mẹ vĩ đại, cho dù đã chết thì vẫn luôn nhớ phải nuôi sống con của mình.



Đứa5bé kia vì sợ, nên co quắp cả người trong góc tường, đồng thời nhe răng với chúng tôi, bộ dáng giống như các người mà tiến tới thì tôi sẽ căn, khó trách trước đó Triệu Tinh Vũ bó tay không có cách nào.



Chú Lê lấy trong người ra một viên kẹo, ném đến trước mặt đứa bé: “Ăn đi! Đây là kẹo sữa.”



Đứa trẻ nghi ngờ nhìn cục kẹo trên sàn, nhưng nó cũng không lập tức đưa tay ra cầm, mà do dự một lúc, sau đó mới nhanh chóng cầm viên kẹo lên, xé giấy6gói rồi nhét vào miệng.



Có lẽ vị ngọt của kẹo đường làm tan sự hoảng sợ trong lòng đứa bé, khiến người nó dần thả lỏng, chú Lê thừa dịp đó lại lấy ra một viên kẹo nữa, ném xuống vị trí cách mình khá gần, sau đó nhẹ nhàng bảo: “Ăn ngon không? Viên này ăn cũng ngon lắm...” Cứ như vậy, bé trai bị chú Lê dùng kẹo sữa dụ đến dần trước mặt mình, sau đó dùng một tay bế nó lên. Nhưng chúng tôi không ngờ, mặc dù đứa bé ngồi trong lòng chú Lê5cũng không giãy giụa, nhưng nó lại nhìn ra phía sau lưng chúng tôi rồi đưa tay làm ra tư thế “Ôm một cái”... Chú Lệ sầm mặt, vội vàng đưa đứa bé cho tôi: “Bể nó ra ngoài trước đi!”



Không ngờ khi tôi bế đứa bé định đi ra thì cánh cửa mới vừa rồi còn đang mở đột nhiên đóng sầm lại, ngăn cách ba chúng tôi với Triệu Tinh Vũ đang đứng gọi điện thoại bên ngoài...



Triệu Tinh Vũ đang đưa lưng về phía chúng tôi, cũng bất ngờ bị tiếng đóng cửa giật nảy mình!3Chờ tới lúc kịp phản ứng mới quay lại đẩy cửa, phát hiện cánh cửa cao chưa tới nửa người này như bị hàn chặt từ bên trong, đẩy kiểu gì cũng không ra!


Tóc Lý Văn Đình lúc này vừa bẩn vừa rối, phía trên còn dính một số thứ màu đỏ. Cổ cô ta nghiêng sang một bên, góc độ đó người sống hoàn toàn không thể làm được. Mặc dù đôi mắt của cô ta trống rỗng nhưng lại di chuyển nhanh như điện, cô ta há to khoang miệng đen ngòm, nhào thắng tới ba người chúng tôi...



Bây giờ tôi đã biết vì sao Tiểu Tôn lại bị dọa cho ngất đi, với hình dáng lúc này của cô ta, đúng là người gặp người sợ, hoa thấy hoa tàn, hoàn toàn có thể khiến những nơi đi qua không còn một ngọn cỏ.



Chú Lê thấy vậy, vội nói với tôi: “Mau thả đứa bé xuống đi!” Tôi nào dám chần chờ, tranh thủ thời gian đặt đứa bé xuống đất, sau đó cả ba cùng lui đến một góc khá an toàn.



Âm hồn Lý Văn Đình lúc này đã đi đến trước người đứa trẻ, nhưng lại xảy ra một chuyện khiến mọi người ngạc nhiên, mới vừa rồi Lý Văn Đình còn mặt mũi hung ác, nhưng khi đến bên cạnh đứa bé thì lại lập tức biến thành hình dáng của người bình thường.



Giờ phút này trong mắt Lý Văn Đình, ba chúng tôi giống như không khí, bởi vì cô ta chỉ nhìn thấy con của



mình. Sau đó, cô ta khẽ hát một bài hát thiếu nhi, nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé, mà đứa bé dưới tiếng hát của cô ta dần dần ngủ thiếp đi...



Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Lý Văn Đình, chúng tôi thở phào một hơi, xem ra không phải lúc nào cô ta cũng không tỉnh táo, tối thiểu là khi ở bên cạnh con mình, cô ta sẽ biến trở về làm người mẹ hiền lành.



Nhưng ngay khi Lý Văn Đình dễ ngủ đứa trẻ thì lại đột nhiên hóa thành lệ quỷ lao thẳng đến chúng tôi, hôm nay cuối cùng tôi cũng được chứng kiến thế nào là phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Mới vừa rồi còn đang rất tốt mà, sao đã trở mặt nhanh thế?



Mặc dù chúng tôi đứng ở nơi khá an toàn, nhưng đó cũng là khi Lý Văn Đình không nổi bão, bởi vì căn phòng này cực nhỏ, với tốc độ Lý Văn Đình thì chỉ chớp mắt đã đến bên cạnh.



Lý Văn Đình lúc này đã có thể mặt đối mặt với chúng tôi, âm khí trên cơ thể cô ta cũng đã làm cho âm khí trong cơ thể tôi bắt đầu ngo ngoe muốn động.



Đúng lúc này chúng tôi đột nhiên nghe thấy từng tiếng nói nhát gừng của Lý Văn Đình: “Ăn... Cho đi ăn... Tôi muốn ăn...”



Chú Lê ngay lập tức kịp phản ứng, chú ấy lấy ngay số kẹo sữa còn lại ném đến đầu bên kia của căn phòng, Lý Văn Đình vội bỏ qua đó, sau đó cẩn thận nhặt mấy viên kẹo từ dưới đất lên.



Tôi thấy sự chú ý của cô ta bị chuyển đi, đang muốn hỏi chú Lê tiếp theo nên làm gì? Nhưng lại thấy chú ấy làm động tác im lặng, tôi đành nuốt những lời vừa định nói xuống.