Người Tìm Xác

Chương 992 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Tôi biết chú Lê thấy Lý Văn Đình bình tĩnh lại một chút, thì sợ tiếng tôi nói làm cho cô ta bị kích thích. Tôi có thể không nói lời nào, nhưng Triệu Tinh Vũ bên ngoài cửa lại không làm được!



Chỉ nghe thấy anh ta dùng hết sức gõ cửa, gào lên: “Cậu Trương! Lê đại sư? Mọi người sao rồi? Sao cánh cửa này mở mãi mà không được thế”



Lý Văn Đình nghe được âm thanh thì lại muốn “trở mặt”, cũng may chú Lê chờ đúng thời cơ, bắn một lá bùa trấn hồn màu2vàng, vừa vặn dính trên trán Lý Văn Đình.



Sau đó trên đầu Lý Văn Đình bốc lên từng trận khói trắng, cô ta đau đớn kêu thảm thiết... Tôi thực sự không đành lòng nghe như vậy, vội nói với chú Lê: “Có thể để cô ta bớt đau đớn không chú!”



Chú Lê lắc đầu bảo: “Tạm thời không có cách nào cả, nếu bây giờ bỏ lá bùa vàng đi, cô ta sẽ biến ngay về hình dáng lệ quỷ!” “Chẳng lẽ không có cách gì để cô ta khôi phục thần trí sao?” Tôi không hiểu hỏi.



Chú5Lê suy nghĩ rồi nói với tôi: “Cứ bế đứa bé ra ngoài trước đã!”



Triệu Tinh Vũ lúc này ở bên ngoài cũng dùng hết sức đẩy cửa ra, dương khí phía ngoài trong nháy mắt ùa vào làm trong phòng không có khí lạnh nữa. Lý Văn Đình cảm giác được dương khí bên ngoài, biểu hiện trên mặt càng thêm đau đớn.



Tôi thấy thế thì mau chóng tiến tới ôm đứa bé đang ngủ say, sau đó đưa cho Triệu Tinh Vũ: “Tranh thủ gọi xe cấp cứu, đưa nó đến bệnh viện kiểm tra xem có6vấn đề gì không.”
Tôi thấy thế thì mau chóng tiến tới ôm đứa bé đang ngủ say, sau đó đưa cho Triệu Tinh Vũ: “Tranh thủ gọi xe cấp cứu, đưa nó đến bệnh viện kiểm tra xem có6vấn đề gì không.”



Triệu Tinh Vũ nhận đứa bé từ tay tôi rồi hỏi: “Vậy chuyện ở đây thì làm sao bây giờ?” Chú Lê bảo với anh ta: “Gọi cho Bạch Kiện, để anh ta tới thu xếp, nếu như chúng tôi chưa ra thì đừng cho người của các anh vào!” Triệu Tinh Vũ nhìn Lý Văn Đình đang la hét trên mặt đất, sau đó tái mặt ôm đứa bé chui ra ngoài. Chúng tôi thấy anh ta đã mang đứa trẻ đi thì cũng thả lòng hơn. Thế nhưng Lý Văn Đình thấy có người5ôm con của mình đi thì chợt trở nên điên cuồng, mặc dù trên đầu của cô ta đang dán bùa trấn hồn, nhưng vẫn không thể ngăn cản lý khí càng lúc càng dày đặc quanh thân... Tấm bùa trấn hồn càng lúc càng trở nên trong suốt, sắp sửa mất đi hiệu lực. Nhưng chú Lê là ai chứ? Đối phó với những lệ quỷ giống Lý Văn Đình thì vẫn có cách đặc biệt của mình. Không biết từ lúc nào, trong tay chú đã có một tấm lưới làm từ chỉ đỏ, càng thần kỳ3hơn là trên tấm lưới đó có treo rất nhiều chuông đồng nho nhỏ.



Nháy mắt khi bùa trấn hồn mất hiệu lực, chú Lê trùm tấm lưới này lên người Lý Văn Đình, sau đó lập tức niệm kinh siêu độ, cùng lúc đó chuông đồng trên tấm lưới rung rung cộng hưởng với kinh văn...



Theo tiếng rung của chuông đồng, lệ khí của Lý Văn Đình bắt đầu nhạt dần, mặt mũi cô ta cũng dần biến về dáng vẻ hiền lành trước đây... Nhưng khi trí óc dần phục hồi, cô ta lại không ngừng gọi tên con mình: “Tiểu Bảo... Tiểu Bảo! Con ở đâu! Mẹ ở đây này, Tiểu Bảo đừng sợ... Mẹ ở đây...”



Nghe thấy tiếng gọi của Lý Văn Đình, lòng tôi thấy chua xót, lập tức nhớ tới mẹ của mình... Tên ở nhà của tôi cũng là Tiểu Bảo, trước kia mẹ thường nói tôi là bảo bối của mình, Chiêu Tài cũng vì câu nói này mà không ít lần ghen tị... Tôi nhớ trước đây mẹ cũng thường xuyên gọi: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo”...



Đến lúc nghe không nổi nữa, tôi từ từ tiến đến trước mặt Lý Văn Đình nhẹ nhàng khuyên: “Cô đừng sợ, Tiểu Bảo đang rất an toàn, cô không cần phải tìm đồ ăn cho nó khắp nơi nữa, sau này đứa bé sẽ luôn được ăn no...” Nói đến đây, tôi không cầm được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. Lý Văn Đình có lẽ bị nước mắt của tôi làm cảm động, cô ta chậm rãi vươn tay từ trong lưới ra, sau đó nhẹ nhàng sờ đầu tôi: “Tiểu Bảo... Đừng khóc, có mẹ ở đây...”



Mặc dù tay của cô ta rất lạnh lẽo, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được tình thân, đó là tình cảm của người mẹ dành cho đứa con mình...




Nước mắt tôi đã âm thầm chảy ra từ lúc nào, quỳ khóc trước mặt cô ta... Mặc dù tôi biết Lý Văn Đình coi tôi là “Tiểu Bảo” của cô ta, mà tôi lại không nghĩ cô ta là “mẹ” của mình.



“Buông hết mọi chuyện đi! Cô và Tiểu Bảo... Đã không thể ở cùng nhau nữa! Cô yên tâm, cậu bé sẽ có cuộc sống riêng của mình cho nên cô... an tâm mà đi đi!” Mặc dù tôi không biết Lý Văn Đình có thể nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng cô ta đã không đau khổ giống như vừa rồi nữa, giống như thật sự nghe hiểu được những gì tôi nói. Tiếp đó một luồng sáng lóe lên, lưới chỉ đỏ bao quanh Lý Văn Đình rơi trên mặt đất, mà cô ta cũng biến mất không thấy đâu nữa... Đồng thời một chút ký ức trong hồn phách cũng tràn vào đầu tôi. Chú Lê đi đến phía sau, đè tay lên vai tôi rồi nói: “Ổn rồi, Lý Văn Đình đã buông bỏ được chấp niệm trong lòng và rời đi rồi.” Tôi như trút được gánh nặng đứng dậy, sau đó lau nước mắt trên mặt, khi tôi quay đầu lại thì như những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra...



Sau đó chú Lê nói với tôi, lúc đó chú đứng sau lưng đọc kinh văn siêu độ, bởi vì Lý Văn Đình quá yêu con trai



mình nên siêu độ cô ta rất khó. Nhưng đột nhiên lúc đó tôi hóa thân thành con trai cô ta nên mới có thể thành công siêu độ.



Thật ra Lý Văn Đình cũng là một người phụ nữ rất đáng thương, hai mươi hai tuổi thì gả đi, mặc dù lúc đó sống ở nông thôn, nhưng coi như sinh hoạt ổn định, không lo ăn lo uống.



Cưới nhau chưa được hai năm, Lý Văn Đình sinh cho nhà chồng một đứa cháu trai, ông bà nội rất vui vẻ. Nhưng tiệc vui chóng tàn, Lý Văn Đình nhanh chóng phát hiện con mình khác với những đứa trẻ kia, phản ứng đối với bên ngoài cũng chậm hơn chúng rất nhiều.



Lý Văn Đình và chồng mang con đi bệnh viện huyện kiểm tra, nhưng kết quả lại làm cho gia đình hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng... Tiểu Bảo bị điếc bẩm sinh, muốn nghe được bình thường thì phải phẫu thuật gắn màng nhĩ nhân tạo.



số tiền đó đối với cả nhà Lý Văn Đình chính là con số trên trời, mà nghe nói màng nhĩ nhân tạo sẽ thay đổi khi đứa trẻ lớn dần, bởi vậy gia đình chồng Lý Văn Đình cảm thấy đứa trẻ này là một cái hang không đáy.



Nhưng Lý Văn Đình không ngờ ông bà nội và chồng mình lại bàn nhau muốn bỏ Tiểu Bảo đi, sau đó sinh một đứa trẻ khác!