Người Tình Bắc Hải

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:23 19/04/20


Tôi đã chờ cơ hội này đúng ba năm, không

phải để chứng minh tôi mạnh hơn người khác, chỉ muốn chứng minh, thứ mà tôi

đánh mất, tôi nhất định phải đoạt lại.





__

“Bản sắc anh hùng” __



Thế

giới của anh từ đó rơi vào tăm tối



Còn nhớ bài thơ Giản

giản ngâm của Bạch Cư Dị mà thầy giáo

ngữ văn dạy từ hồi tiểu học, hai câu trước không nhớ nhưng hai câu cuối Triệu

Thành Tuấn có ấn tượng rất sâu: “Đại đô hảo vật bất kiên lao, thái vân dị tán

lưu ly toái.” Nghĩa là, những thứ tốt đẹp trên đời luôn không thể bền lâu, lại

còn dễ vỡ hơn cả thủy tinh. Dùng câu thơ này để nói về cuộc hôn nhân của Chương

Kiến Phi và Mao Lệ thực không gì phù hợp hơn. Hôn nhân không quá ba năm đã kết

thúc bằng cuộc chia tay, lại khiến đôi bên cơ hồ không muốn nhìn mặt nhau,

Chương Kiến Phi cuốỉ cùng một mình quay về thành phố Penang.



Triệu Thành Tuấn không hiểu rõ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, trong một thời gian

dài: “Mao Lệ” là hai chữ tối kị đối với Chương Kiến Phi. Thời gian đó Chương

Kiến Phi đặc biệt trầm lặng, ngay với Triệu Thành Tuấn anh cũng hầu như không

nói, thường một mình ngồi trên đỉnh núi Bukit Bendera cho đến sáng. Bạn bè cũng

ngại, không dám nói chuyện hôn nhân, gia đình trước mặt anh.



Thi thoảng, chỉ là thi thoảng, trong lúc say anh mới thổ lộ chút ít với Triệu

Thành Tuấn, luôn chỉ một câu lặp đi lặp lại: “Cô ấy không yêu anh, cô ấy không

yêu anh...”



Vậy là Triệu Thành Tuấn cũng ít nhiều hiểu được, hôn nhân của họ sở dĩ thất

bại, ở một mức độ rất lớn là do Mao Lệ không yêu Chương Kiến Phi, hôn nhân

không có tình yêu, đáng sợ hơn nấm mồ, chia tay là khó tránh. Anh khuyên Kiến

Phi: “Mây hồng dễ tan, thủy tinh dễ giòn, những thứ tốt đẹp thường khó bền lâu,

tình cảm một khi tan vỡ, không thể nào giữ được nguyên vẹn. Cổ nhân nói, gương

vỡ khó lành, hai người khi tình cảm đã rạn nứt không thể nào hàn gắn được, cho

nên anh hãy dằn lòng, tình yêu không phải là rất cả cuộc sống, anh nên thoát

khỏi câu chuyện cổ tích đó đi.”



Có lẽ lời khuyên của Triệu Thành Tuấn ít nhiều có tác dụng, sau đó Chương Kiến

Phi trở lại bình thường hơn nhiểu, không nhắc đến Mao Lệ nữa, ngay từ “cô ấy”

cũng tránh không nói, còn dặn Triệu Thành Tuấn, nếu Mao Lệ hỏi thăm về anh,

không được tiết lộ, cứ nói là không biết. Dường như anh đã quyết tâm đoạn tuyệt

quá khứ, ngay cả khi Triệu Thành Tuấn thỉnh thoảng hỏi đến Mao Lệ, anh cũng chỉ

nói một câu: “Tan vỡ rồi, còn gì đáng nói, anh không nhớ nữa, quên cả rồi.”



Triệu Thành Tuấn cũng hy vọng mình quên được, nhưng có một số điều anh không

thể quên, anh còn không thể nói ra như Chương Kiến Phi, cũng không thể nói được

gì. May mà anh vẫn có thể dồn hết tâm sức vào công việc. Hai năm nay, được hậu

thuẫn của nhà đầu tư họ Dương, tập đoàn Bác Vũ không chỉ nhanh chóng nổi tiếng

ở Nam Á, còn thâm nhập thành công vào tập đoàn Hồng Hải của Chương thị trở

thành cổ đông lớn thứ ba sau Tô Nhiếp Nhĩ, hơn nữa luôn có khả năng thay thế Tô

Nhiếp Nhĩ trở thành cổ đông lớn thứ hai, tiến thẳng tới mục tiêu cuối cùng -

buộc Hồng Hải đổi chủ.



Vậy là Tô Nhiếp Nhĩ ngày càng cảnh giác với Triệu Thành Tuấn, bởi ngoài năng

lực tự thân và thủ đoạn sắt đá đối với đối thủ cạnh tranh, Triệu Thành Tuấn cơ

hồ có một ông chủ hải ngoại thế lực cực lớn đứng sau. Bác Vũ hiện giờ đã phát

triển rất nhanh, nghiệp vụ không chỉ liên quan đến tiền tệ, mà đã mở rộng sang

các lĩnh vực mậu dịch đường biển, bất động sản, khách sạn, hơn nữa thành tích

không tồi, thậm chí giới doanh nhân thành phố Penang không ai dám coi thường.



Tuy nhiên có lẽ thiên hạ chỉ nhìn thấy vẻ hào quang bên ngoài của anh, còn con

người thực bên trong hầu như không ai biết, dù đứng giữa vạn người, cô đơn nhất

chắc chắn là anh.



Ngoài nỗi buồn riêng không nói với ai, bệnh tật cũng là nỗi giày vò không nhỏ

với anh. Thời gian định kỳ, ít là một tháng, nhiều là ba tháng, Triệu Thành

Tuấn phải đi gặp Henson, bác sĩ riêng của mình, hai năm qua hầu như không gián

đoạn. Lúc đầu anh chỉ đến khám đơn thuần, về sau dần dần Henson trở thành người

bạn, đi kiểm tra sức khỏe lại giống như đi thăm bạn. Henson nhỏ nhẹ, tính ôn

hòa, biết lắng nghe, vì vậy anh coi Henson là người có thể nói chuyện tâm tình.



Mặt khác, bệnh viện tư của Henson có trang thiết bị, cảnh quan môi trường đều

đạt hạng nhất nên rất nổi tiếng ở thành phố Penang. Bệnh viện của anh vừa là cơ

sở điều trị vừa là cơ quan nghiên cứu, thực chất chính là cơ quan nghiên cứu

mang tính chất điều trị. Bản thân Henson cũng có học vị tiến sỹ, phòng làm việc

của anh rộng tới hai trăm mét vuông, phong cách trang trí cổ điển lãng mạn với

những món đồ gỗ cực kỳ quý hiếm, dàn âm thanh thượng hạng, liệu pháp âm nhạc là

chuyên đề nghiên cứu quan trọng của anh. Cho nên mỗi lần Triệu Thành Tuấn đến

đây, Henson đều mở cho anh nghe những bản nhạc êm ái du dương, có tác dụng thư

giãn rất tốt. Nằm trên ghế xích đu nhìn ra thế giới màu xanh tràn trề sinh khí

bên ngoài và ánh mặt trời vàng nhảy múa trên tấm thảm, cả người Triệu Thành

Tuấn dần dần thư giãn.



Henson từng nói với anh: “Anh phải vui lên, con người ta khi vui sẽ rất tốt,

bệnh tật cũng khỏi nhanh. Anh cứ ủ rũ như thế rất dễ mắc chứng trầm cảm.”



Lần gặp đó, Henson lại khuyên, Triệu Thành Tuấn cười: “Lẽ nào tôi không muốn

vui, nhưng tôi không sao vui lên được, thần kinh tôi mỗi ngày đều căng thẳng,

đầu óc không lúc nào thảnh thơi, chỉ cần hơi lơ đãng là có khả năng bị đối thủ

hạ bệ.”



Henson lắc đầu: “Anh kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Đủ tiêu là được, hà rất

phải hành hạ thân xác như thế. Nghe nhạc đi, muốn nghe bài gì?” Nói đoạn anh

bắt đầu điều chỉnh âm lượng.



Triệu Thành Tuấn thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, hoàn toàn thư giãn, nói:

“Bài gì cũng được.”



“Thở đều, khiến đầu óc dần dần yên tĩnh, không nghĩ gì hết.”



“Tôi đã yên tĩnh rồi, yên tĩnh nữa tôi sẽ ngủ mất. Henson, anh ngày càng lắm

điều đấy.”



“Được! Được! Tôi lắm điều. Anh muốn ngủ cứ ngủ, trông anh có vẻ rất mệt.”



Anh bật cười: “Henson, tôi đã trả anh không ít phí điều trị rồi nhỉ? Tôi trả

anh nhiều tiền như vậy là để đến đây ngủ hay sao?”



“Tôi chỉ muốn anh thấy dễ chịu hơn.” Henson điều chỉnh âm lượng, mở một ca khúc

tiếng Anh giai điệu chậm, bài Forever At You Feet. Một giọng nữ trầm chậm rãi,

không khí trong phòng lập tức yên ắng. “Ca khúc này thế nào?”



Anh tĩnh trí lắng nghe, bản nhạc cơ hồ có tiếng mưa rơi. “Please take me home

my long to leave, Forever at you feet...” tí tách tí tách, giọng ca buồn trầm

lắng dường như đưa người ta vào khu rừng trong mưa, gột hết bụi đường, xoa dịu

tru phiền, tâm trạng phiền loạn dần dần tĩnh lại... Anh nhắm mắt, khẽ gật đầu:

“Rất hay!”



Henson ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn anh nói: “Ca khúc này tôi lựa chọn mãi

đấy, vừa đúng hôm nay có mưa, rất hợp cảnh.”



Triệu Thành Tuấn thở một hơi dài: “Henson, nói thật với anh, chẳng qua lòng tôi

đầy ẩn khúc cho nên không vui lên được, tôi cũng không muốn mình buồn như thế.”



“Brant, đời người khổ đoản, những gì có thể từ bỏ hãy từ bỏ đi.” Khi nói câu

đó, Henson đang cúi đầu nhìn các chỉ số vừa hiện ra, anh cau mày, sắc mặt chợt

tối.



Triệu Thành Tuấn không chú ý tới vẻ mặt Henson, anh đang mải nhìn lá cây bên

ngoài được mưa xối rửa, có xanh thẫm như mực, có xanh non mỡ màng, đều căng

tràn nhựa sống. Anh lẩm bẩm như nói thầm: “Henson, thực ra tôi vẫn muốn nói

thật với anh một chuyện, chính là ẩn khúc trong lòng mà tôi không gạt bỏ được,

thực ra liên quan đến một người, một cô gái.”



Henson ngẩng đầu, im lặng nhìn anh, chờ anh nói tiếp.



“Anh tưởng tôi suốt ngày chỉ biết kiếm tiền, lòng băng giá, không tình cảm,

không ước vọng? Anh tưởng tôi loại bỏ nhiều đối thủ như vậy là trở nên máu lạnh

bất nhân? Anh tưởng tôi suốt ngày làm bạn với tiền, trong mắt chỉ có lợi nhuận

không có tim? Không, Henson anh không biết đâu, anh không biết tôi thực sự cần

gì.”



“Brant, anh nghe tôi nói, bất luận anh cần gì, chỉ cần anh muốn anh đều có thể

đạt được. Bất luận là sự nghiệp hay tình yêu, anh đều có thể theo đuổi, đừng

câu nệ kết quả, đừng câu nệ cảm nhận của người khác, hãy yêu đi, hãy thực sự

yêu một lần!”



Trong phòng yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau.



Triệu Thành Tuấn chăm chú nhìn Henson không nói gì, cuối cùng lại một tiếng thở

dài, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.



Thời gian sau đó, Triệu Thành Tuấn liên tục tăng cường mua cổ phiếu của Hồng

Hải, có vẻ như quyết diệt Hồng Hải. Đương kim chủ tịch hội đồng quản trị Hồng

Hải Chương Thế Đức chủ động yêu cầu đàm phán với anh nhưng bị anh cương quyết

từ chối. Chương Thế Đức bất lực, đành phải nhờ cậy Chương Kiến Phi. Chương Kiến

Phi hồi đó đang làm một dự án từ thiện, rất bận rộn, mặc dù anh có chức vụ ở

Hồng Hải, nhưng ít khi đi làm. Anh và Triệu Thành Tuấn mỗi người đều bận việc

của mình, thực ra đã lâu không gặp, cuộc chiến giữa Hồng Hải và Bác Vũ anh

đương nhiên không thể không biết, hai bên đã lâm vào thế một mất một còn, lần

này không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy là đồng ý đứng ra hòa giải, hẹn Triệu

Thành Tuấn đi ăn.



“Hôm nay sao lại rỗi rãi mời em đi ăn, dạo này chẳng phải anh đang rất bận?”

Triệu Thành Tuấn thừa biết, nhưng giả bộ không hay.



Chương Kiến Phi vui vẻ rót rượu cho Triệu Thành Tuấn: “Em biết, A Tuấn.”



“Em chẳng biết gì hết.”



“A Tuấn!” Chương Kiến Phi hít một hơi dài, chầm chậm buông một câu: “Được rồi

đấy.”



Huynh đệ tình thâm, nghiêm trọng nhất anh cũng chi nói ba chữ đó.



Triệu Thành Tuấn đến ăn bữa cơm này, đương nhiên đã có chuẩn bị, mỉm cười: “Thế

nào, Chương Thế Đức nhờ anh làm thuyết khách ư? Anh đã nói không can thiệp cơ

mà, đổi ý rồi chăng?”



“A Tuấn, câu này tổn thương tình cảm rồi. Anh chỉ không muốn quan hệ giữa hai

người trở nên căng thẳng như vậy...”



“Căng thẳng?” Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Kiến Phi, anh dùng từ không thỏa

đáng, quan hệ giữa tôi và Chương Thế Đức chỉ là căng thẳng thôi sao? Chúng tôi

không đội trời chung, không thể cùng tồn tại, thủy hỏa bất tương dung, điều này

anh cũng biết.”



“Nhưng em đã là cổ đông lớn thứ ba, hội đồng quản trị không ai dám coi thường

em.”



“Tôi bất cần mấy vị trong cái hội đồng đó coi trọng tôi! Kiến Phi, tốt nhất anh

đừng nhúng tay vào, bởi vì tôi không muốn anh em bất hòa, cho dù tôi máu lạnh

bao nhiêu, đối với anh, tôi luôn thật lòng.”



“Điều này anh biết. A Tuấn, cho nên hôm nay anh đến tìm em, thực ra anh cũng

rất mâu thuẫn.” Chương Kiến Phi buồn rầu nhìn cậu em thân thiết từ nhỏ, mắt

thâm buồn: “Anh biết lòng em oán hận, Chương gia quả thực nợ em, anh cũng rất

buồn vì những đau khổ em phải chịu đựng. Hôm trước anh đã mắng Gia Minh một

trận, chính anh ta đã châm mồi lửa nên mới dẫn tới tai họa hôm nay, nhưng A

Tuấn, những gì có thể bỏ qua, nên bỏ...”



Triệu Thành Tuấn lạnh lùng ngắt lời: “Anh cho là tôi hẹp hòi không bỏ qua cho

người khác? Anh cho là thế phải không?”



“Kiến Phi, hôm nay tôi sẽ nói thẳng với anh, anh đừng nghĩ tôi làm thế là muốn

cướp gia sản nhà anh, nói thực tôi không thiếu tiền, tiền của tôi có lẽ cả đời

tiêu không hết, tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Thứ tôi cần là một câu nói!

Đừng hy vọng tôi bỏ qua cho các người, những gì tôi đã chịu, tôi có thể bỏ qua,

nhưng những đau khổ mẹ tôi phải chịu tôi sẽ không bỏ qua, nếu Chương Thế Đức,

ông ta không đến trước mộ mẹ tôi lấy cái chết để tạ tội, chuyện này chưa xong!”



“Nhưng A Tuấn, anh không muốn em ngày càng sa lầy, anh không thể bó tay đứng

nhìn!” Con người Chương Kiến Phi vốn cảm tính, nói mấy câu mắt đã đỏ hoe.



Triệu Thành Tuấn nhìn anh giây lát, đột nhiên hiểu ra: “Ồ, tôi quên mất, anh

cũng họ Chương, anh là người của Chương gia, thấy Chương gia sắp sụp đổ, cuối

cùng anh cũng không kìm được, đúng không? Kiến Phi, anh thế nào tôi cũng không

trách anh, nói thật từ khi thành lập Bác Vũ đến nay, tôi chưa từng gặp đối thủ

thực sự, nếu như đời này có thể cùng anh giao chiến một phen, tôi chết cũng cam

lòng. Bởi vì tôi biết, anh rất thông minh, từ nhỏ đến lớn, cái gì anh cũng hơn

tôi, tôi nỗ lực thế nào, cố đuổi theo thế nào cuối cùng vẫn kém một chút. Nói

thực tôi rất không cam lòng, rất muốn so tài với anh, tôi không tin tôi thực sự

không thắng được anh.”



“A Tuấn!”



Chương Kiến Phi quả nhiên xuất chiến, không còn cách nào khác, nếu anh không lộ

diện, Hồng Hải rất lọt vào tay Triệu Thành Tuấn, mà cho dù thâu tóm được Hồng

Hải, anh biết, Triệu Thành Tuấn cũng sẽ không dừng lại. Để tránh xảy ra càng

nhiều xung đột khó lường, anh tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc do Chương Thế Đức

trao cho. Chức vụ này vốn là của Chương Gia Minh, để cứu vãn Hồng Hải, Chương

Thế Đức đành “vì nghĩa diệt thân”, trong cuộc họp hội đồng quản trị tuyên bố

bãi chức tổng giám đốc của Chương Gia Minh, đẩy Chương Kiến Phi vào đầu sóng

ngọn gió, bởi vì ông ta biết, Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn tình cảm sâu

đậm, có Chương Kiến Phi đứng ra làm bia đỡ đạn, Hồng Hải tạm thời có thể kê cao

gối ngủ yên.



Nhưng Chương Thế Đức đã tính nhầm, Chương Kiến Phi lên nhậm chức, quyết tâm

tiêu diệt Hồng Hải của Triệu Thành Tuấn vẫn không hề tiêu tan, trái lại càng

tấn công quyết liệt. Đầu tiên anh đàm phán với Tô Nhiếp Nhĩ, hy vọng Tô Nhiếp

Nhĩ nhượng lại cổ phần của anh ta ở Hồng Hải cho anh, với cam kết không để tập

đoàn Duy La Phan thiệt thòi về giá cả. Triệu Thành Tuấn biết rõ chỉ cần có được

cổ phần của Tô Nhiếp Nhĩ, lập tức Bác Vũ sẽ là cổ đông lớn nhất của Hồng Hải,

Chương Thế Đức rất phải bật khỏi chức chủ tịch hội đồng quản trị, cho nên trong

cuộc chiến này Tô Nhiếp Nhĩ có vai trò mấu chốt. Nhưng thái độ Tô Nhiếp Nhĩ rất

mập mờ, không đồng ý cũng không từ chối. Điều kiện Triệu Thành Tuấn đưa ra rất

ưu ái, nhưng trước sau anh ta vẫn không chịu tỏ thái độ chính thức, điều đó

khiến Triệu Thành Tuấn bất an, không biết Tô Nhiếp Nhĩ có ý đồ gì. Hôm đó anh

hẹn Tô Nhiếp Nhĩ đi chơi golf, một lần nữa nhắc lại chuyện đó, Tô Nhiếp Nhĩ

cuối cùng lộ ra con bài, mỉm cười nói: “Anh lẩm cẩm hay giả bộ lẩm cẩm, anh

không biết tôi luôn theo đuổi em gái anh? Lúc nào anh gả em gái cho tôi, lúc đó

tôi sẽ nhượng cho anh cổ phẩn ở Hồng Hải, coi như sính lễ, thế nào?”



Sự thể cuối cùng đã trượt đến bờ vực không thể không chế, Triệu Thành Tuấn thực

ra chưa tỏ thái độ, dù anh muốn trả thù bao nhiêu cũng không thể bằng cách đánh

cuộc hanh phúc cả đời của em gái, nhưng không hiểu vì sao Tiểu Mai biết chuyện,

cãi nhau một trận kịch liệt với anh, rồi chạy đến khóc với Chương Kiến Phi.

Ngày hôm sau Chương Kiến Phi đã đến gõ cửa, sắc mặt rất kém, hỏi dồn anh: “Nghe

nói em định gả Tiểu Mai cho Tô Nhiếp Nhĩ?”



“Anh nghe ai nói?”



“Ai nói không quan trọng. A Tuấn, em trừng phạt Chương gia thế nào, anh biết

anh không có tư cách phản đối, nhưng nếu em định đưa Tiểu Mai ra làm vật trao

đổi với Tô Nhiếp Nhĩ, anh không đồng ý!”



“Tô Nhiếp Nhĩ kém gì?” Triệu Thành Tuấn vừa từ chỗ Henson trở về, đứng trước

mặt anh, mặt lạnh lùng: “Ở thành phố này không biết bao cô gái muốn lấy Tô

Nhiếp Nhĩ, ai chẳng biết anh ta là anh tài nhất nhì đất này? Tốt nghiệp trường

Cambridge, không có thói xấu, con người củng được, gia giáo lễ nghĩa đều không

kém. Bây giờ tôi lại thấy nếu anh ta lấy Tiểu Mai lại là chuyện tốt, Tô Nhiếp

Nhĩ theo đuổi Tiểu Mai đã lâu, chứng tỏ anh ta là người chung tình, cũng như

anh.”



“A Tuấn! vấn đề là Tiểu Mai có yêu anh ta không?”



“Tiểu Mai yêu anh, anh có lấy nó không?”



Triệu Thành Tuấn vốn vẫn do dự, bởi vì Tô Nhiếp Nhĩ mặc dù rất ưu tú, nhưng hôn

nhân cần tình yêu, Tiểu Mai không yêu Tô Nhiếp Nhĩ, anh không thể ép em gái.

Nhưng Chương Kiến Phi có vẻ rất nôn nóng, sau đó nhiều lần gọi điện đến, nói

thẳng quan điểm, nếu Triệu Thành Tuấn bất chấp gả Tiểu Mai cho Tô Nhiếp Nhĩ,

anh sẽ cưới Tiểu Mai, anh không đồng ý Triệu Thành Tuấn hy sinh hạnh phúc của

em gái để chổng lại Hồng Hải. Triệu Thành Tuấn không nói nửa câu, lập tức gọi

điện cho Tô Nhiếp Nhĩ: “Tôi đồng ý gả em gái cho anh, chuẩn bị tiến hành hôn

lễ.”



Tin vừa lan ra, Tiểu Mai dứt khoát đoạn tuyệt với anh trai, ngay đêm đó rời

khỏi ngôi nhà sang trọng của hai anh em ở Wamington chuyển đến sống trong biệt

thự riêng của Chương Kiến Phi ở gần núi Bukit Bendera. Triệu Thành Tuấn cũng

không ngăn cản, chỉ ra một thông điệp cuối cùng, nếu Tiểu Mai nhất quyết hành

động theo ý mình, sẽ cắt đứt tình anh em với cô.



Hai ngày sau, Chương Kiến Phi tuyên bố kết hôn với Tiểu Mai.



Không còn cách nào khác, Chương Kiến Phi đã bị ép tới bờ vực, anh vừa không thể

khiến Triệu Thành Tuấn đổi ý, vừa không thể khiến Tiểu Mai nguội lòng, nhìn

thấy sự việc đã bị đẩy đến sát mép vực, anh không thể bàng quan đứng nhìn.

Huống hồ sự việc lại liên quan đến Tiểu Mai vô tội, anh lại một lần nữa mềm

lòng. Nhưng có thể hình dung, đưa ra lựa chọn này anh đau khổ thế nào, mặc dù

Tiểu Mai trẻ trung xinh đẹp, nhưng Chương Kiến Phi luôn coi cô là em gái, từ

anh em biến thành vợ chồng, bất luận tâm lý hay sinh lý đối với anh đều là sự

giày vò đau khổ, hơn nữa điều đó cũng có nghĩa anh hoàn toàn đoạn tuyệt với hôn

nhân trong quá khứ, tình nguyện đem nửa đời còn lại hóa giải mối cừu hận và

cuộc đấu giữa hai gia tộc.



Một người dù tuyệt vọng đến mấy cũng không thể từ bỏ bản thân để đi cứu người

khác, nếu không rất có thể được không bằng mất. Chương Kiến Phi biết đạo lý đó,

nhưng không muốn suy nghĩ nhiều.



Con người anh thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vào những lúc quan trọng lại thường

hành sự theo tình cảm, anh đã từng can đảm, nhưng trong cốt cách lại là người

ôn hòa nhẫn nhịn, có lúc anh cũng cứng lòng, cũng cương quyết, nhưng hành động

theo tình cảm luôn ảnh hưởng đến phán đoán của anh, từ đó khiến anh không thể

nhìn nhận chính xác tình hình, vừa nóng mắt là không còn cân nhắc gì nữa, cuối

cùng luôn chịu thua chính mình.



Ngày trước Mao Lệ từng nói với anh: “Kiến Phi, con người anh cái gì cũng tốt,

anh quả thực là người tốt, nhưng anh quá tự cho là mình đúng, luôn nghĩ chỉ cần

mình hết lòng hy sinh là có thể khiến mọi người đều yên ổn, tình yêu không như

vậy, hôn nhân càng không, anh có biết sự chịu đựng và hy sinh vô điều kiện của

anh khiến người khác bị áp lực thế nào? Anh luôn



khiến những người

xung quanh cảm thấy họ mắc nợ anh nhưng lại không thể đền đáp tình cảm tương

xứng cho anh, một cái ao nước vốn trong, anh lại khuấy đảo thành đục, sự việc

vốn rất rõ ràng đến cuối cùng hai người đều trở nên hồ đồ, anh xem, có phải tự

chuốc vạ vào thân?”



Chương Kiến Phi rõ ràng lại đi vào vết xe đổ, anh không hề suy nghĩ sự hy sinh

lần này của anh cho dù có thể hóa giải hận thù, nhưng liệu có mang lại hạnh

phúc cho Tiểu Mai hay không. Anh chỉ nghĩ, cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại là

do Mao Lệ không yêu anh, vậy lần này Tiểu Mai yêu anh, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn,

còn anh có yêu Tiểu Mai hay không can hệ gì, chỉ cần Tiểu Mai hạnh phúc, bản

thân anh hạnh phúc hay không hoàn toàn không quan trọng... Một lần nữa anh đi

vào ngõ cụt!



Trước lễ cưới, Triệu Thành Tuấn hẹn gặp anh ở núi Bukit Bendera. Tiểu Mai cuối

cùng vẫn là em gái anh, cô có làm anh đau lòng bao nhiêu cũng không thể dứt

tình máu mủ, có một số điều anh nhất định phải nói với Kiến Phi. Lúc đó là buổi

tối, trời mưa nhỏ, núi Bukit đầy sương mù, Triệu Thành Tuấn không che ô, hai

tay chắp sau lưng nhìn biển đèn lờ mờ dưới chân, nói: “Kiến Phi, sự đã đến nước

này, tôi thực sự bất lực. Tôi không ngờ hai người cùng hợp lực đối phó với tôi,

Tiểu Mai không lý trí đã đành, anh lại cũng hùa theo nó... Được thôi, đã vậy

tôi đành tác thành cho hai người, nhưng anh hãy nhớ, anh đã lấy em tôi anh nhất

định một lòng một dạ đối tốt với nó, nếu để nó phải chịu một chút tủi thân, tôi

sẽ không tha cho anh. Vì tình anh em, tôi đã bỏ qua hận thù, cũng ngầm cho phép

anh lấy em tôi, tôi đã làm hết những gì có thể, không còn bất cứ đường lùi nào

nữa. Cho nên anh hãy nghe cho rõ, nếu sau này Tiểu Mai không hạnh phúc, hoặc bị

người của Chương gia làm tổn thương, tôi sẽ băm từng người họ Chương thành trăm

mảnh, kể cả anh! Tính tôi anh đã biết, khi đã hận là bất chấp thủ đoạn, việc gì

tôi cũng có thể làm, lời tôi đã cạn, anh hãy đi đi.”



“A Tuấn, xin lỗi...” Chương Kiến Phi thực ra trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì,

lấy Triệu Mai chỉ là để ngăn cản bi kịch hận thù, nhưng hôn nhân không tình yêu

có lẽ là bi kịch lớn nhất, không phải anh chưa trải qua bi kịch đó, bình tĩnh

nghĩ kỹ, lòng anh lại đầy phiền muộn, có thể một lần nữa anh lại đi vào vết xe

đổ.



Gió trên núi rất lớn, bóng Triệu Thành Tuấn trong làn mưa xiên ngang trông càng

yếu ớt cô đơn, ánh đèn thành phố dưới chân mập mờ trong màn mưa giăng, dường như

đất trời chỉ còn mình anh. Anh quả thật đã lạnh lòng, thở dài: “Anh có lỗi với

tôi hay không không hề gì, chỉ cần đừng có lỗi với em gái tôi.”



Đó là điều cốt lõi anh giao cho Chương Kiến Phi.



“Kiến Phi, tôi mong anh hiểu những lời tôi nói. Mặc dù bản thân tôi hoài nghi

rất cả, không tin bất cứ ai, nhưng tôi tin tình thân và tình bạn có thể xóa bỏ

hận thù, tôi không có bao nhiêu lòng tin, nhưng tôi quả thực không muốn mất

anh. Tôi có thể tàn nhẫn với bất cứ ai, giết người phóng hỏa tôi đều có thể

làm, duy nhất với anh và Tiểu Mai tôi không thể rắn lòng, có người cho tôi là

động vật máu lạnh, tôi không phủ định, nếu trong huyết quản của tôi còn có một

chút hơi ấm, nhất định là dành cho anh và Tiểu Mai, hai người là báu vật quý

giá nhất với tôi. Kiến Phi, tôi thực sự chẳng có gì cho anh, chỉ có một chút

hơi ấm trong dòng máu lạnh...”



“A Tuấn...”


Nghe thế Mao Lệ muốn bóp cổ cô ta.



Lên tầng tám, Mao Lệ quanh quẩn trước phòng tổng biên tập rất lâu mới gõ cửa

vào, Dung Nhược Thành đang xem tài liệu, giây phút ngẩng đầu nhìn thấy cô, ánh

sáng vụt lóe trong mắt ông khiến Mao Lệ hoảng sợ, ánh sáng đó quá rõ ràng, cô

không thể coi như không thấy, thì ra tin đồn không phải vô cớ, chỉ có điều...



“Còn đứng làm gì, ngồi đi.” Dung Nhược Thành giọng vui vẻ ôn tồn, giống như bàn

công việc: “Thế nào, lần này đi Thượng Hải thu hoạch rất lớn phải không?”



“Vâng, cũng được.” Mao Lệ chưa bao giờ dè dặt như thế.



“Tôi vẫn nói là cô có năng lực, chỉ có điều...” Ông nhìn cô mỉm cười đôn hậu:

“... Đôi lúc hơi lười, ham chơi.”



Cô ngần ngại gãi đầu.



“Tối nay...” Dung Nhược Thành chuyển chủ đề, vẻ đắn đo: “Tối nay cô có rỗi

không? À... mẹ cô đến mấy lần, muốn nhờ tôi chăm sóc cô. Nếu cô rỗi, tối nay

đến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ hầm canh sườn để cô bồi dưỡng.”



Mao Lệ chớp mắt: “Mẹ tôi đến sao?”



“Đến mấy lần, mang cho tôi rất nhiều rau, mẹ cô rất tốt.”



Dung Nhược Thành cười tươi rói. Mao Lệ chỉ thấy hai mắt tối sầm, bà già này

định nhận người ta làm con rể chắc?



Mao Lệ cảm thấy thế này không ổn, rất không ổn, cô đã phụ một người, không muốn

lại giẫm vào vết xe cũ. Suy nghĩ một lát, cô cố nặn nụ cười: “Tổng biên tập,

cảm ơn ông, nhưng... tối nay tôi đã hẹn đi ăn cơm với bạn trai, cho nên...”



Dung Nhược Thành sững người: “Cô... cô có bạn trai rồi?”



“Vâng, anh ấy tên là Triệu Thành Tuấn, đến Nam Ninh kinh doanh.”



“Ồ, như thế... rất tốt, cô cũng lớn rồi, cũng nên có nơi có chốn để mẹ cô khỏi

lo lắng.”



“Vâng, mẹ tôi luôn lo lắng, nhưng chuyện tình cảm phải trông chờ vào duyên

phận.” Mao Lệ nhìn rõ sắc mặt Dung Nhược Thành xám dần, cô dằn lòng nói tiếp:

“Rất cảm ơn ông mấy năm nay quan tâm đến tôi, thực sự rất cảm ơn, ông là người

tốt hiếm có, nhưng...”



“Tôi hiểu!” Dung Nhược Thành ngắt lời cô, quả thật xứng là bản lĩnh người lãnh

đạo, rất biết kiểm soát tình hình, sắc mặt cũng trở lại bình thường, miệng vẫn

cười: “Khỏi nói nữa, không sao, tôi cũng là người coi trọng duyên phận, có thể

cùng làm việc hai năm với cô chính là duyên phận, tôi rất vinh hạnh, thật mà.”



“Ông đừng nói thế, ông nói thế làm tôi khó xử, tôi đã nhiều lần làm ông phiền

lòng.” Mao Lệ lần này lúng túng thực sự, cô gãi đầu, gãi tai, không biết để tay

vào đâu.



“Trông cô thế này rất giống con khỉ, đừng gãi đầu gãi tai nữa, ha ha...” Nụ

cười của Dung Nhược Thành quá tự nhiên, giọng nói vẫn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt

né tránh tuyệt vọng thấm buồn.



Khi Mao Lệ đứng lên đi ra, trên mặt Dung Nhược Thành vẫn nụ cười khoan hậu như

thế. Nhưng cửa vừa khép, đầu ông từ từ gục xuống.



Khi điện thoại trên bàn đổ chuông, ông không nhấc máy.



Cho đến lúc hết giờ làm việc, Dung Nhược Thành vẫn không nghe điện thoại, cũng

không nói chuyện với ai. Hôm đó, phòng làm việc của ông vẫn sáng đèn cho đến

hai giờ sáng. Ngày hôm sau cả nhà xuất bản đều biết tổng biên tập Dung suốt đêm

không về nhà, bởi vì các cô gái ở ban văn thư đến phòng ông làm vệ sinh, quét

ra một đống đầu mẩu thuốc lá, họ bảo vừa vào phòng ông đã suýt chết sặc vì mùi

thuốc lá. Còn Dung Nhược Thành không biết đi đâu, mãi đến chiều mới gọi điện

cho giám đốc nói, người không khỏe, muốn nghỉ phép mấy ngày.



“Sếp Dung sao thế nhỉ?” Các cô gái nhìn nhau hỏi.



Không khí ở phòng biên tập càng sôi nổi, Bạch Hiển Đức ngồi đối điện với Mao

Lệ, gõ bàn cành cạnh mấy lần, Mao Lệ vẫn lặng thinh.



“Này!” Cuối cùng Bạch Hiền Đức vẫn không kìm được, trợn mắt nhìn cô.



“Hôm qua cô không làm chuyện gì chứ?”



“Em làm chuyện gì!”



“Tôi không tin, cô nói dối! Từ khi cô ở trên đó về, sếp Dung giam mình trong

phòng suốt một ngày, tôi cũng không về nhà, hút mấy chục điếu thuốc!”



“Vậy... vậy thì sao?”



“Cô nói xem?” Bạch Hiền Đức có vẻ không buông tha Mao Lệ, ghé sát cô, ánh mắt

như muốn nuốt sống cô: “Tôi làm việc với sếp Dung mười mấy năm, chưa bao giờ

thấy sếp như vậy. Mao Lệ, cô cũng quá tàn nhẫn!”



“Hiền Đức, chị muốn tôi nói thế nào?” Mao Lệ ngắt lời, mắt ủ rũ nhìn cô: “Tôi

cũng không muốn như vậy, nhưng tình cảm không thể gượng ép, tôi biết sếp Dung

là người tốt, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Tôi thực sự... hơn nữa,

tôi đã có bạn trai...”



“Cái gì? Cô có rồi?” Bạch Hiền Đức túm lấy chữ quan trọng.



Mao Lệ trịnh trọng gật đầu.



“Mấy tháng rồi?” Tùng Dung bên ngoài không nén nổi lại xen vào, thì ra bọn họ

đều đang dỏng tai nghe, có lẽ là hiểu lầm, tưởng là Mao Lệ có thai mấy tháng.



Bạch Hiền Đức nổi đóa: “Im mồm! Làm việc đi!”



Rồi cô lại nhìn Mao Lệ: “Xem đây, đều là chuyện hay ho cô gây ra!” Vừa nói vừa

lắc đầu lia lịa: “Tôi buồn thay cho sếp Dung... Mao Lệ, rất nhiều chuyện thực

ra cô không biết, sếp Dung...”



“Tôi rất kính trọng sếp, luôn để trong lòng.” Mao Lệ cướp lời: “Nhưng chuyện

này nếu không sớm nói rõ, hiểu lầm càng lớn, càng không hay cho ông ấy, không

phải sao? Hiền Đức, chị cũng là người từng trải, chị quá biết điều đó.”



Bạch Hiền Đức không nói được gì, chị cũng biết, chuyện tình cảm không thể gượng

ép.



Buổi tối một tuần sau, Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn cùng ăn tối.



Từ Thượng Hải trở về Triệu Thành Tuấn luôn bận rộn, khi anh bận Mao Lệ cũng

không muốn quấy rầy, có việc gì cùng lắm chỉ nhắn tin, gọi điện cũng rất ít. Có

lẽ cô cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh, không có quá trình, gặp gỡ cũng

ít, lúc gặp nhau cô tỏ ra khách khí, anh lại càng như vậy. Nhưng quan hệ giữa

hai người khác giới thực diệu kỳ, khi bạn đã thích ai đó, cho dù đối phương thế

nào bạn cũng đều chấp nhận, mà lại còn thấy vô cùng hạnh phúc. Mao Lệ rất thích

vẻ từng trải kín đáo của Triệu Thành Tuấn, vừa nhìn thấy anh, tim cô đã đập

loạn, ánh mắt thoáng qua của anh cũng khiến cô choáng váng, cảm giác này trước

kia cô chưa từng trải nghiệm, cô thầm nghĩ, thì ra đó chính là sự đồng điệu của

hai trái tim.



Ăn tối xong, hai người dắt tay nhau đi dạo ở công viên Nam Hồ.



Công viên buổi tối rất đông vui, dân cư xung quanh đều thích ra đó dạo chơi

hoặc tập thể dục, dưới bóng cây và những góc khuất, chỗ nào cũng bắt gặp các

cặp tình nhân ôm nhau. Trong công viên có một quảng trường rất rộng, đó là khu

vực đông vui nhất, là nơi người ta đang tụ tập khiêu vũ. Vũ điệu khá phong phú,

Tango, Latin, Samba..., rồi còn múa quạt, thái cực quyền của người già, tiếng

nhạc, tiếng người dù hơi ồn ào nhưng rất vui.



“Nào, chúng ta nhảy đi.” Hai người vừa đi đến đó, Mao Lệ đã thấy rạo rực chân

tay, nói với anh.



Triệu Thành Tuấn hơi do dự, khiêu vũ ở một nơi như thế này quả thực anh chưa

bao giờ nghĩ tới, nhưng không cự được Mao Lệ, anh đành để cô kéo vào đám nhảy.

Cảm giác thực kỳ diệu, các cặp đôi xung quanh, mỗi người đều đang xoay, trời và

đất cũng đang xoay, Triệu Thành Tuấn dần dần bị cuốn hút, lòng mỗi lúc càng

phấn khích, trước mắt dường như là sân khấu cuộc đời, giữa vạn người, anh chỉ

nhìn thấy mình cô.



Rốt cuộc anh vẫn thuộc tầng lớp thượng lưu, tư phong tuấn lãm ngời ngời, bước

chân duyên dáng bẩm sinh, nổi bật giữa đám đông. Mao Lệ cũng là cao thủ khiêu

vũ, một cặp tài tử giai nhân đích thực với những bước di chuyển chuyên nghiệp

đẹp mắt, cùng với nụ cười rạng ngời trên mặt họ, lập tức thu hút mọi ánh mắt

xung quanh, đám đông dần dần dừng lại, đứng ngây nhìn họ nhảy; liên tục bùng

lên tiếng vỗ tay tán thưởng.



Triệu Thành Tuấn bất chợt nhận ra, được ôm cô xoay trong tiếng nhạc như thế này

thực quá thần tiên, dù chỉ ngắn ngủi nhưng đủ khiến mỗi lúc càng như say. Anh

đã sắp đặt một cuộc sống tương lai hoàn hảo cho hai người, căn hộ cao cấp gần

quảng trường Ngũ Tượng đã mua. Mao Lệ cũng rất hào hứng. Chỉ có điều đáng buồn

tình trạng sức khỏe gần đây của anh liên tục xấu đi, ngoài bệnh cũ tái phát,

trạng thái tinh thần của anh cũng rất kém, chứng mất ngủ giày vò, khiến anh tâm

lực đều sa sút. Điều này chủ yếu liên quan đến sự căng thẳng tâm lý từ đợt thu

mua cổ phiếu do Hồng Hải phát động đột ngột dừng, một tuần lễ đã qua, phía Mã

Lai vẫn hoàn toàn yên ắng, không hề có động tĩnh, như chưa từng xảy ra chuyện

gì. Điều đó càng khiến anh bất an, bởi anh không biết, chiêu tiếp theo của Hồng

Hải sẽ là gì, không biết lúc nào Chương Kiến Phi ra đòn phản kích, bản lĩnh và

khả năng xoay chuyển tình thế của Chương Kiến Phi không hề kém anh.



Để tránh bị động ứng chiến, Triệu Thành Tuấn đề ra chương trình làm việc hết

sức nghiêm ngặt, theo dõi sát biến động của thị trường cổ phiếu ở Mã Lai, mỗi

ngày đều có số liệu phân tích chi tiết trình lên, cứ như vậy kéo dài suốt

tháng, khỏi nói Triệu Thành Tuấn, mọi nhân viên hữu trách từ cao cấp đến bình

thường cũng căng thẳng kiệt sức. Dần dần anh hiểu, đây là sách lược cố ý của

Chương Kiến Phi, làm suy yếu và tiêu tan ý chí của Bác Vũ trước khi vào trận

quyết chiến, đến khi bên này tưởng là sóng yên biển lặng lại bất ngờ ra đòn

khiến họ trở tay không kịp, cho nên công ty luôn trong tình trạng căng thẳng,

cảnh giác cao độ, nếu tình trạng vẫn tiếp diễn như vậy, anh không biết mình trụ

được bao lâu.



Ngoài ra, công trình xây dựng S&T cảng Phòng Thành, dự án khai thác khu

nghỉ mát mới đầu tư ở Bắc Hải cũng gặp nhiều khó khăn. Tất cả những gánh nặng

đó đè lên vai anh, buộc anh gần đây phải giấu Henson tăng cường dùng thuốc.



Nhưng anh không thể dừng lại, đó là sự nghiệp tâm huyết bao năm của anh, anh

từng long trọng tự hứa với mình chỉ có thể thành công! Mối thù chưa báo, dù

phải dốc đến hơi thở cuối cùng, anh cũng quyết buộc kẻ súc sinh Chương Thế Đức

phải trả giá, cho dù Hồng Hải đã dừng mua cổ phiếu của Bác Vũ, nhưng anh vẫn bí

mật bố trí kế hoạch tiếp theo, thị trường cổ phiếu Mã Lai không lâu nữa sẽ dậy

sóng, Chương Kiến Phi, anh thua chắc rồi!



Trên quảng trường rộng lớn, sôi động, nhảy đã mệt, họ rời đám đông, đến ngồi

trên chiếc ghế dài ở một góc vắng, Triệu Thành Tuấn vẫn cảm giác rất cả những

cảnh trước mắt như một giấc mơ, nếu là giấc mơ, anh chỉ muốn thật lâu không

tỉnh. Mặt anh từ từ áp về phía cô, Mao Lệ nhắm mắt một cách bản năng, rồi nhanh

chóng nhiệt thành hưởng ứng. Cô say sưa hít mùi thuổc lá nhẹ lẫn hương bạc hà

thoang thoảng trên môi anh, ấm và mềm như vậy, thấm vị ngọt của hạnh phúc là

niềm khao khát bấy lâu, rồi cô chìm trong mê đắm. Cô không nghĩ gì hết, không

quá khứ không tương lai, cô chỉ cần lúc này, để cho mọi khát khao được khơi gợi

kích hoạt từng tấc trong nụ hôn dài như thế cô không muốn dần khô héo trong vô

vọng.



Cuối cùng, môi anh nhấp phải vị nước mắt cô. Anh rời cô, thấy mặt cô đầy nước

mắt, khi cô ngửa mặt lại là nụ cười lấp lánh ánh nước.



“A Tuấn, cảm ơn anh.”



“Cảm ơn gì kia?”



“Ồ, rất nhiều, rất nhiều.”



“Ngốc quá!”



Hai người đều bối rối, có lẽ để che giấu, Mao Lệ đứng dậy nói: “Anh có khát

không, em đi mua nước!” Triệu Thành Tuấn để cho cô đi, mắt nhìn theo bóng cô đi

xa, mới rút trong túi áo một túi giấy nhỏ lấy ra hai viên thuốc cho vào miệng

nuốt.



Cảm ơn trời tối giúp anh che đậy dấu hiệu bệnh tật.



Mao Lệ nhanh chóng mang nước về, đưa một chai cho anh: “Nhìn anh có vẻ mệt hơn

em, A Tuấn, anh phải chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức như vậy.”



Anh vặn nắp chai nước giúp cô, Mao Lệ vừa uống một ngụm lại bị môi anh áp tới

phủ lên, anh hút mấy giọt nước trên môi cô, nhấm nháp vị ngọt mát của nó: “Mao

Lệ, anh không biết anh có thể trao gì cho em, hãy nói với anh, em cần gì?”



Mao Lệ ngây người nhìn anh.



“A Tuấn, em chẳng cần gì hết, em chỉ cần một cuộc sống bình yên. Những năm qua

em bị giày vò đến nghẹt thở, mệt mỏi cùng cực, em không gắng được nữa.”



“Cuộc sống bình yên?”



“Vâng, của hai chúng ta, anh có thể cho em, đúng không? Không phải em tham lam,

không cần anh có thật nhiều tiền, không cần anh quá thành công, chỉ cần chúng

ta có cuộc sống như bao người, cùng ăn cơm, đi dạo, sau khi có con, cùng đưa

con ra biển nhặt vỏ ốc vỏ sò, thỉnh thoảng cũng cãi nhau nhưng sẽ hòa giải rất

nhanh, giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác, không cần những đổi thay

lớn lao to tát, chỉ cần dòng nước nhỏ êm đềm chảy mãi, cuộc sống như thế thực

ra em luôn mơ ước...”



Triệu Thành Tuấn nhìn cô hồi lâu, nắm tay cô: “Mao Lệ cảm ơn em đã tin anh.”



“Vậy thì anh phải đối tốt với em một chút.”



“Em còn muốn anh đối với em thế nào? Anh đã hứa trao thân cho em rồi.”



Mao Lệ cười giòn tan: “Ý anh là muốn em chịu trách nhiệm đến cùng?”



“Đương nhiên, nếu không sao anh dám hứa trao thân này cho em?” Anh cố ý nói

đùa, cô quả nhiên cười khanh khách, vặn cánh tay anh: “Không ngờ tiên sinh cũng

dẻo mồm thật!”



“Sau khi từ Thượng Hải về có nhớ anh không?” Anh hỏi.



“Còn anh, có nhớ em không?” Mao Lệ vừa hỏi vừa cảm thấy hai người đến nực cười.

Nhưng đối với những người yêu nhau, điều quan tâm nhất chẳng phải chính là

những chuyện đó sao? Anh có yêu em, anh có nhớ em, yêu và nhớ là chủ đề vĩnh

hằng của tình yêu, vụn vặt đến mấy, buồn cười đến mấy lại chính là điều người

ta khó quên nhất.



Anh nhìn cô âu yếm: “Đương nhiên rất nhớ. Mao Lệ, khi nhớ một người em sẽ làm

gì?”



“À...” Mao Lệ ngả đầu lên vai anh, mơ màng: “Nói ra cấm anh cười em, hồi nhỏ em

rất ngốc, sau khi cha trở về Thượng Hải, em sống với mẹ, mỗi lần nhớ cha em

thường ra bãi biển nhặt vỏ ốc, bởi vì cha đã nói, nhớ cha hãy nói vào vỏ ốc,

ném xuống biển, cha ở Thượng Hải nhặt được vỏ ốc đó áp lên tai có thể nghe thấy

lời em, bởi vì nghe nói vỏ ốc lưu giữ ký ức của biển. Em hỏi cha có nhặt được

vỏ ốc của em không, cha luôn nói có nhặt được, bây giờ nghĩ lại, hồi đó sao mà

dễ bị đánh lừa đến thế... Còn anh, khi nhớ một người anh sẽ làm gì?”



“Anh...”



“Mau nói đi, em đã nói hết rồi!”



Triệu Thành Tuấn làm ra vẻ suy nghĩ: “Khi nhớ một người anh sẽ ngắm sao, em

đừng cười, anh nói thật mà, ở thành phố Penang của anh có ngọn núi Bukit

Bendera, đứng trên đỉnh núi ngắm sao rất tuyệt.”



“Đứng trên đỉnh núi ngắm sao...”



Mao Lệ thoáng bàng hoàng, mắt long lanh: “Ngắm sao?”



“Ừ, có phải anh quá ngốc?”



“Không, mỗi người đều có những mặt rất ngốc, có lúc sẽ làm những chuyện ngu

ngốc, ngay bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng đó lại là con người

thật của mình, tình cảm và lý trí rất khó cân bằng tuyệt đối.” Mao Lệ trang

nghiêm nói, nhìn Triệu Thành Tuấn, trông anh có vẻ là người tuyệt đối lý trí,

không ngờ cũng có mặt cảm tính như vậy, điều đó khiến cô vừa bất ngờ vừa hiếu

kỳ, bất giác hỏi: “Khi anh ngắm sao anh nhớ đến ai?”



“Nhớ em.”



“Nói dối.”



Ánh mắt sâu nhìn cô da diết, anh giơ tay vén tóc lọn tóc xõa trước trán cô, nhẹ

nhàng hôn má cô: “Mao Lệ, em không bao giờ biết được anh nhớ em thế nào.”



Tối hôm đó, Mao Lệ ở lại căn hộ chung cư của Triệu Thành Tuấn.



Cuộc ân ái mãnh liệt khiến hai người toát đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy gấp gáp,

không thể kiềm chế giống như ngày mai là tận thế, chỉ có hòa trong nhau họ mới

có thể mãi mãi không chia lìa... Một kích thích mạnh như vậy, rõ ràng sức khỏe

Triệu Thành Tuấn không chịu nổi, trong cơn co rút của khoảnh khắc cuối cùng anh

đổ gục bên cạnh Mao Lệ, dường như lịm đi. Rất lâu rất lâu sau anh mới dò dẫm đi

vào nhà tắm, Mao Lệ vặn sáng đèn ngủ ở đầu giường, anh hét lên: “Mau tắt đi!”

Cuộc giao hoan vừa rồi, anh không bật đèn, đêm tối khiến anh cảm thấy an toàn,

nếu để cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, anh thà chết còn hơn.



Anh ở trong nhà tắm rất lâu, khóa trái cửa, ngồi sụp xuống nền tựa vào cánh

cửa, không còn sức di chuyển đến bồn tắm.



“A Tuấn, anh không sao chứ?” Bên ngoài có tiếng Mao Lệ gõ cửa.



“Không... không sao, bụng anh hơi khó chịu, em ngủ trước đi.”



“Có cần uống thuốc không?”



“Không, em ngủ đi, anh muốn tắm.” Triệu Thành Tuấn vừa nói vừa lê đến bên bồn,

mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào tạm thời giúp anh che giấu sự hoảng loạn.

Trên tường cạnh bồn tắm có lắp điện thoại không dây, anh cầm lên run run bấm

số, lát sau trong máy truyền ra giọng ôn hòa của Henson: “A lô ai đấy?”



“Là tôi, Brant.”



Mao Lệ nằm trong chăn liên tục thò đầu ra nhìn cánh cửa phòng tắm, phía trên

hắt ra ánh đèn màu da cam, tiếng nước vẫn ào ào, nhưng mãi không thấy anh ra.



Cô rất lo, cảm giác sức khỏe anh có thể tồi tệ hơn cô tường. Cô tỏ ra không để

ý, nhưng không có nghĩa là không biết. Cô không nói ra chỉ vì nghĩ đến sĩ diện

của anh, cũng như vừa rồi trên giường, mấy lần cô muốn bảo anh dừng lại nhưng

không sao nói ra được, bởi động tác của anh dữ dội khác thường, dường như chỉ

có như vậy mới chứng tỏ anh khỏe mạnh cường tráng. Nhưng chuyện này không giả

vờ được. Lúc đó cô gần phát hoảng sợ anh sẽ chết, cơn co rút bất thường ở

khoảnh khắc cuối cùng thật đáng sợ, mặc dù không bật đèn, nhưng cơ thể anh dán

vào da thịt của cô, mọi phản ứng nhỏ nhất trên đó cô đều có thể cảm nhận... Cô

phấp phỏng lo âu, luôn cảm giác anh giấu cô điều gì, không chỉ vấn đề sức khỏe,

hình như còn chuyện khác...



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Thành Tuấn vẫn chưa ra.



Mao Lệ bật đèn ngủ, cô biết không nên làm vậy, nhưng vẫn không kiềm chế được,

cúi người khẽ lôi ngăn kéo chiếc tủ thấp cạnh đầu giường, bởi vì vừa rồi khi

thấy anh mở ô kéo đó với thái độ rất khác, bên trong có bí mật gì chăng?



Thực tế, trong đó ngoài đống chai lọ, chẳng có gì khác.



Mao Lệ đếm thử, ít nhất cũng đến hai chục chai lọ lớn nhỏ trên có ghi chú tiếng

Anh, đèn lại tối, cô nhìn không rõ, nhưng cô biết, tất cả là thuốc.



Cô chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên chìm xuống đáy vực, anh có bệnh gì giấu cô?



Đang suy nghĩ, điện thoại của Triệu Thành Tuấn ở đầu giường chợt rung lên, cô

nhìn mãi chiếc di động màu bạc lóng lánh đang rung ầm ầm, ngắt hai lần, rồi lại

vang lên như có việc khẩn cấp.



Cô do dự giây lát rồi cầm lên, nhấn nút nghe: “A lô xin hỏi ai đấy?”



Đầu bên kia im lặng.



“A lô, xin hỏi ai đang gọi?”



Vẫn im lặng. Nhưng có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở phía đó.



“A lô, nói đi, là ai đang gọi?”



Vẫn im lặng.



Tim cô bỗng nảy lên, đột nhiên cô hiểu ra ai đang gọi, rõ ràng khoảng cách xa

như vậy, thông qua tín hiệu đường dây, nhưng hơi thở đó, cảm giác đó không thể

là người khác.



Hai người rõ ràng đã đoán được người kia là ai. Không khí đột nhiên như nghẹt

thở.



Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy hơi thở của nhau qua điện thoại.



Lát sau, giọng run run từ đầu bên kia truyền đến: “Mao... Mao Lệ?”