Người Tình Bắc Hải

Chương 2 :

Ngày đăng: 03:23 19/04/20


Em có biết một loài chim không chân? Suốt

cả đời nó chỉ có thể bay trên bầu trời, bay mỏi cánh thì ngủ trong gió, cả đời

chỉ một lần hạ xuống đất, đó chính là lúc nó từ giã cõi đời.





__

“A Phi chính chuyện” __





Chuyện

đã qua không thể lấy lại



Thành phố Penang ở Malaysia có

ngọn núi Bukit Bendera, đó là điểm cao nhất thành phố, cũng là thắng cảnh nghỉ

mát nối tiếng. Đứng trên điỉnh có thể nhìn thấy cảnh trời xanh biên biếc và bãi

cát trắng phau dưới chân núi, buổi tối có thể thưởng ngoạn cảnh biển đèn tráng

lệ muôn màu của thành phố. Dòng xe nườm nượp như nước chảy trên cầu vượt Penang kéo

dài đến tận cửa ô thành phố, ánh đèn

sáng rực từng điểm chi chít, nhìn xa tựa như dải ngân hà cuộn chảy, cảnh sắc

thần tiên như mộng ảo, nhưng mỗi lần đứng trên đỉnh núi, Triệu Thành Tuấn cơ hồ

không ngắm cảnh thành phố lên đèn, mà thường ngửa mặt ngắm sao trời. Anh vốn

tưởng đứng trên cao sẽ gần bầu trời hơn một chút, nhưng không phải, anh phát

hiện bất luận đứng cao bao nhiêu, giữa anh và bầu trời vẫn là khoảng cách tít

tắp vô cùng vô tận như thế. Bầu trời sao thăm thẳm vũ trụ bao la khôn cùng, con

người bé nhỏ như hạt cát, dưới một bầu trời sao như thế, ai có thể nhìn thấy

ai. Nhiều lúc anh tự hỏi, rốt cuộc mình muốn thấy gì, muốn thấy vẻ hùng vĩ vô

tận của vũ trụ hay là muốn chiêm ngưỡng những vì sao xa lắc, những vì sao lấp

lánh như ánh sáng của tình yêu đắm say, anh có thể nhìn rất rõ nhưng không thể

chạm tới.



Xuất thân như anh không có tư cách hướng về tình yêu, sự sinh tồn phải đặt lên

trên hết. Trong mắt bao người, anh sinh trưởng trong một gia đình giàu sang rất

mực, sống cuộc đời nhung lụa, được hưởng nền giáo dục tốt nhất, vệ sĩ người hầu

không thiếu, một cuộc sống vương giả như vậy, chắc hẳn anh rất hạnh phúc, nhưng

thực sự có phải như thế?



Không ai biết, anh đã phải giẫm lên băng tuyết để sinh tồn. Đúng như mẹ đã dạy

anh từ nhỏ, học cách nhẫn nhịn, cho dù trên chữ “nhẫn” là con dao, cũng phải

nhịn, nếu không chỉ có chết đói.



Cha qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi lúc anh bốn tuổi, em gái khi đó chưa đầy

một tuổi, mẹ không thể làm việc, chỉ sống nhờ vào tiếp tế của người thân, nhưng

nguồn tiếp tế đó rất nhanh chóng mỗi ngày một ít, lại còn liên tục có chủ nợ

đến gõ cửa đòi tiền, bởi vì trước khi qua đời cha phải gánh

một tội danh oan uổng, toàn bộ tích lũy không đủ chi trả đền bù tổn thất, vậy

là gia đình lâm vào cảnh nợ nần chồng chất.



“Cha con trong sạch, con phải nhớ điều này.” Mẹ nói vậy. Về sau Triệu Thành

Tuấn mới biết, không phải cha chết do tai nạn mà là tự sát, ông chủ ý lao vào

một thân cây to, chiếc xe bẹp dúm.



Triệu Thành Tuấn lúc đó còn quá nhỏ, vẻ đau buồn của mẹ và cảnh ngộ túng bấn

hàng ngày để lại trong anh ấn tượng không thể phai mờ. Anh chỉ biết, khi ba mẹ

con đã rơi vào khốn cảnh, một người đàn ông là Chương Thế Huân đi vào căn nhà nát

của họ, chính là ông chủ công ty cha anh làm việc lúc còn sống, ông ta đến đưa

cho mẹ tiền trợ cấp.



Nửa năm sau, mẹ tái giá với ông ta.



Không còn cách nào khác, một phụ nữ cô quả với hai đứa con nhỏ, không việc làm,

nợ ngập đầu, mặc dù Lưu Khoản Ngọc rất muốn tự vẫn theo chồng, nhưng không đành

lòng nhìn hai đứa con vô tội chết đói. Lại thêm Triệu Thành Tuấn từ nhỏ ốm yếu

nhiều bệnh, bà không chỉ phải duy trì sinh kế mà còn phải chữa bệnh cho con,

không còn con đường nào khác buộc phải tái giá, cho nên sau này khi đã lớn,

Triệu Thành Tuấn không hề oán trách mẹ.



Chương Thế Huân là con trai thứ hai cúa chủ tịch tập đoàn Hồng Hải Chương thị.

Ở thành phố Penang, Chương

gia là đại gia tộc có thực lực hùng hậu, sản nghiệp đồ sộ, quan hệ nội bộ gia

tộc cũng hết sức phức tạp. Chương Thế Huân đã trải qua một cuộc hôn nhân, có với vợ trước một con trai, về

sau vợ ốm chết, ông bận lo sự nghiệp không có thời gian tái hôn, mãi đến khi

ông nắm quyền điều hành tập đoàn Hồng Hải, gây dựng nền tảng ổn định mới bắt

đầu tính chuyện tìm mẹ kế cho con trai Chương Kiến Phi. Còn tại sao ông lựa

chọn Lưu Khoản Ngọc - mẹ của Triệu Thành Tuấn, một thời đã khiến đại gia tộc họ

Chương và thiên hạ bàn tán xôn xao? Bởi vì cha của Triệu Thành Tuấn trước đây

là trợ lý đắc lực của Chương Thế Đức, con trưởng nhà họ Chương. Anh em Chương

Thế Đức, Chương Thế Huân nhiều năm đấu đá tranh giành ác liệt, tạo thành hai

phe đối lập, tại sao Chương Thế Huân lại cưới vợ góa của người trợ lý dưới

quyền anh trai mình? Nguyên nhân không ai biết...



Triệu Thành Tuấn trở thành con của Chương Thế Huân lúc chưa đầy năm tuổi, em

gái hơn một tuổi. Hai mươi năm nay, mẹ nhẫn nhục sống trong Chương gia, cuộc

sống dưới con mắt người ngoài là ăn sung mặc sướng thực chất muôn vàn tủi nhục.

Triệu Thành Tuấn luôn bắt gặp mẹ lén lau nước mắt. vẻ đau buồn nhẫn nhịn đó của

bà bây giờ nhớ lại anh vẫn thấy xót xa. Chương gia có rất nhiều tiểu thư, mệnh

phụ, ai cũng sắc sảo, lắm tiền, Lưu Khoản Ngọc thân cô thế cô bị ức hiếp cơ hồ

là lẽ đương nhiên, hồi đó Triệu Thành Tuấn chi mong mình mau lớn để bảo vệ mẹ

đáng thương, trong giấc ngủ anh cũng nằm mơ có ngày mình tự thân lập nghiệp.



Sự vượt lên của Triệu Thành Tuấn không hề dựa vào thế lực gia tộc như người

ngoài vẫn tưởng, anh thực sự tay trắng lập nghiệp. Mặc dù Chương Thế Huân coi

anh như con đẻ, không ngờ khi anh tốt nghiệp trung học ông đột ngột qua đời vì cơn tai biến mạch máu não. Chương gia vốn dĩ

chưa bao giờ hết sóng ngầm lại dấy lên cuộc phân tranh ác liệt, nếu không nhờ

thái độ kiên quyết của Lưu Khoản Ngọc, anh em Triệu Thành Tuấn tuổi vị thành

niên đã bị đuổi khỏi Chương gia.



Theo dự định trước đây của Chương Thế Huân, khi Triệu Thành Tuấn tốt nghiệp đại

học sẽ để anh và Chương Kiến Phi cùng tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, ai ngờ

trời không chiều lòng người, sau khi ông qua đời, cả Chương gia rơi vào cơn ác

mộng phân tranh. Anh cả Chương Thế Đức lập tức chiếm đoạt vị trí của em trai,

ông ta biết rõ con trai mình Chương Gia Minh là công tử ăn chơi nối tiếng thành

phố Penang, chưa

tốt nghiệp đại học, chỉ biết vung tiền hưởng lạc, vẫn không do dự đưa vào vị

trí ngự trị kế nghiệp, giao cho chức tổng giám đốc Hồng Hải.



Chương Kiến Phi tốt nghiệp trước Triệu Thành Tuấn hai năm, do là trưởng nam của

Chương Thế Huân nên được trao một chức vụ tượng trưng ở Hồng Hải, sau đó Chương

Thế Đức cử anh sang chi nhánh Thượng Hải cho khuất mắt. Hai năm sau, Lưu Khoản

Ngọc buồn phiền qua đời, Chương Thế Đức không còn sĩ diện gì nữa, không ngần

ngại hất anh em Triệu Thành Tuấn ra khỏi Chương gia, còn cắt viện trợ kinh tế,

với lý do Chương gia không nuôi con cho kẻ khác, càng không thể giao sản nghiệp

cho người ngoài.



Khi mẹ ốm nặng, Triệu Thành Tuấn thực ra đã nghĩ đến kết cục này, cho nên hầu

như khá bình tĩnh đón nhận. Lúc đó còn khoảng một năm nữa anh mới tốt nghiệp

đại học, bị cắt nguồn kinh tế, anh chỉ có thể vừa học vừa làm, một mình làm thêm mấy việc, vừa gửi tiền cho em gái vừa phải trả

tiền học phí cao ngất ngưởng của Đại học Cambridge, cũng may cuối cùng

vẫn gắng được đến lúc tốt nghiệp. Triệu Thành Tuấn lặng lẽ trở về thành phố Penang, thuê

một ngôi nhà sống với em gái, đồng thời bắt đầu hành trình lập nghiệp khó khăn,

chỉ nhớ lúc bi đát nhất, anh phải ngủ trong kho hàng, bữa ăn hàng ngày chỉ có

bánh mỳ, may vẫn chưa đến nỗi lang thang ngoài đường. Còn Chương Kiến Phi không

hề biết chuyện, lúc đó đang ở Thượng Hải bận rộn yêu đương và kết hôn với cô

gái anh si mê.



Người Chương Kiến Phi muốn cưới là một cô gái Trung Quốc tên Mao Lệ, là em gái

của Mao Tấn, bạn cùng trường với anh em họ. Mao Tấn người Trung Quốc, một gã

trai vô cùng phóng khoáng, điều kiện gia đình rất tốt, cha kinh doanh chuỗi nhà

hàng ở Thượng Hải, nghe nói là đại gia ẩn danh, nếu không sao có thể chu cấp

cho Mao Tấn một cuộc sống đế vương ở Anh quốc.



Hồi đó bọn họ có những ngày tuyệt đẹp ờ trường Cambridge, mỗi khi không phải lên lớp là cả ba hẹn nhau đi ăn,

đánh bóng. Có một dạo lại thêm trò mạt chược. Mao Tấn là người khơi ra trò đó

đầu tiên, nhưng điều khiến Mao Tấn đau đầu là, mặc dù anh ta dạy Triệu Thành

Tuấn và Chương Kiến Phi chơi mạt chược, nhưng khi họ đã biết cách chơi, anh ta

lại không sao thắng nổi họ. Phần lớn là Chương Kiến Phi thắng, bao gồm cả chơi

bài tây, cờ tướng, nếu không thắng thì là do Chương Kiến Phi cố tình thua. Mao

Tấn tức điên, lần đó tại phòng của Triệu Thành Tuấn, anh ta lại thua. Mao Tấn

điên tiết ném bộ bài trong tay:

“Không chơi nữa, không chơi nữa, đi uống thôi.”



Vào quán bar, mọi

người vừa uống vừa tán gẫu. Bọn con trai tụ tập không thể không đề cập tới chủ

đề con gái, khi nói đến mỹ nữ muôn hình muôn vẻ của các nước, Mao Tấn lập tức

nổi hứng: “Ở nước mình, con gái Thượng Hải là đẹp nhất, nhưng trong những người

đẹp Thượng Hải tôi gặp chưa thấy ai đẹp bằng em gái tôi...”



“Cậu có em gái?” Chương Kiến Phi ngạc nhiên, trước đây chưa thấy Mao Tấn nói

đến.



“Đúng, tôi có một em gái, các cậu có muốn xem không?” Mao Tấn nói xong, rút ví,

bên trong kẹp một bức ảnh màu khổ nhỏ, đó là một thiếu nữ chừng mười mấy tuổi,

đứng cạnh khóm hoa, người gầy gò, vẫn còn nét trẻ con, tóc xõa chấm vai, nổi

bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, ánh mắt vui cười nhìn phía trước. Thực

ra xét toàn diện không phải đẹp lộng lẫy, các đường nét thậm chí còn chưa rõ,

nhưng đôi mắt có sức cuốn hút như ma lực, ánh nhìn chăm chú, đi thẳng vào trái

tim khiến người ta bất chợt nín thở.



“Không nói khoác chứ, đây mà là em gái anh? Chẳng giống chút nào.” Triệu Thành

Tuấn không tin.



Chương Kiến Phi cũng không tin, ngơ ngẩn nhìn bức ảnh: “Em gái cậu... thật...

thật chứ?”



Mao Tấn bật cười: “Sao lại không? Chẳng lẽ tôi lấy ảnh của người khác bảo là em

gái? Em tôi đẹp lắm, bên ngoài còn đẹp hơn ảnh, các cậu gặp khắc biết.”



Chương Kiến Phi hích tay Triệu Thành Tuấn: “A Tuấn, đừng khoe em gái nữa nhé,

em gái Mao Tấn còn đẹp hơn Tiểu Mai.”



Triệu Thành Tuấn nhìn bức ảnh, vẻ tư lự: “Đúng, em cứ nghĩ Tiểu Mai đẹp nhất, không

ngờ lại có người đẹp hơn, mười mấy tuổi đã đẹp thế này, lớn lên phải biết...”



“Tiểu Mai là ai?” Mao Tấn không hiểu anh em họ nói gì.



Chương Kiến Phi nói: “Là em gái Triệu Thành Tuấn.”



“Ừ, Tiểu Mai có lẽ lớn hơn một chút.” Vừa nói đến em gái, Triệu Thành Tuấn mắt

sáng lên âu yếm, có vẻ cậu rất cưng cô em. Mỗi người một câu, không hiểu sao

lại nói về chuyện cưới xin, Mao Tấn hỏi: “Nghe nói đàn ông Mã Lai có thể lấy bốn vợ, có

thật không? Vậy tôi phải đi Mã Lai tậu bốn cô vợ mang về mới được.”



Triệu Thành Tuấn phì cười: “Anh đừng tưởng bở, phải theo đạo Islam mới

được lấy bốn vợ.”



Mao Tấn quay đầu hỏi Chương Kiến Phi: “Còn cậu, định lấy mấy

vợ?”



Chương Kiến Phi dường như vẫn còn ngơ ngẩn: “Cả đời, tôi chỉ lấy một người

thôi.” Khi nói vậy, anh đang ngơ ngẩn nhìn bức ảnh em gái Mao Tấn, đột nhiên

nói: “Mao Tấn, gả em gái cho tôi nhé.”



Mao Tấn lắc đầu

nguây nguẩy: “Không được, tôi rất yêu cô em này, tôi không nỡ gả nó sang tận Mã

Lai, hơn nữa, sau này cậu lấy thêm vợ thì làm thế nào?”



Chương Kiến Phi vẻ trang nghiêm, nói như thật: “Tôi chỉ lấy mỗi cô ấy thôi.”



Lần đầu tiên Chương Kiến Phi nhìn thấy Mao Lệ là vào dịp hè năm đó, anh và

Triệu Thành Tuấn về Thượng Hải nghỉ hè. Mao Tấn tận tình khoản đãi, ba người đã

lâu mới gặp, không thể thiếu bia rượu hát hò. Địa điểm lựa chọn là một nơi giải

trí cao cấp, Mao Tấn còn gọi thêm mấy bạn học nữa. Tổng cộng bảy, tám

người, đang nhậu nhẹt, tán chuyện, cửa phòng đột nhiên bị đá tung, một cô gái

xinh đẹp lao vào túm lấy Mao Tấn, chân đạp tay đấm, rất hung dữ không giống đùa

vui chút nào.



Lúc đó cảnh lộn xộn, Triệu Thành Tuấn và Chương Kiến Phi cũng không biết lai

lịch cô gái đó, chỉ vào can ngăn, kéo cô ta ra, ai ngờ cô gái rất hung hăng, vớ

lấy cái gạt tàn ném vào đầu Mao Tấn, máu chảy be bét. Chương Kiến Phi vội vàng

kéo cô ta ra ngoài, Triệu Thành Tuấn đưa Mao Tấn vào bệnh viện, lúc ấy mới biết

cô gái đó chính là Mao Lệ, em gái Mao Tấn.



“Cô ta là em gái anh?” Triệu Thành Tuấn không để lộ ra mặt, nhưng trong lòng

nổi sóng, còn một câu anh chưa hỏi, có phải cô ta chính là người trong ảnh anh

đã nhìn thấy hồi nào.



Mao Tấn lúc đó được băng vết thương, cười đau khổ: “Còn không phải sao, nó

chính là em gái tôi. Con bé này ác thật, chẳng qua tôi chỉ dạy thằng bạn trai

nó mấy đòn, vậy mà nó muốn lấy mạng tôi.”



“Cô ấy có bạn trai?”



“Đừng hỏi, một thằng nhà quê chỉ thích moi tiền, không có sĩ diện, bám lấy em

tôi như đỉa. Tôi đã điều tra, dám chắc hai đứa không kéo dài bao lâu.”



“Sao anh dám chắc?”



“Hừ, đồ cặn bã như thế lại muốn lấy em tôi, dù người nó tròn xoe, tôi cũng đánh

cho thành bẹp dúm.”



Sáng hôm sau, Triệu Thành Tuấn đến khách sạn gặp Chương Kiến Phi, hai anh em

cùng ăn sáng, Triệu Thành Tuấn nói gì Chương Kiến Phi cũng không bỏ vào tai, cả

người ngơ ngẩn như mất hồn. Triệu Thành Tuấn lúc đó mới biết em gái Mao Tấn

hiện đang ở trong phòng anh, Chương Kiến Phi giải thích: “Cô ấy bị ngất, anh

lại không biết cô ấy ở đâu, đành đưa về khách sạn, em đừng nghĩ linh tinh, mặc

dù cả đêm anh ngồi cạnh giường cô ấy, nhưng không đụng vào sợi tóc của cô ấy.”



Điều này Triệu Thành Tuấn tin, Chương Kiến Phi là mẫu quân tử điển hình, được

giáo dục tốt, tuyệt nhiên không vượt quá giới hạn khi chưa được đối phương ưng

thuận, nhưng anh vẫn hỏi đùa: “Lẽ nào anh không muốn?”



Chương Kiến Phi đang chìm trong những tưởng tượng ngọt ngào, lại lắc đầu nói:

“Anh không tùy tiện thế đâu. A Tuấn, em nên thật lòng yêu một lần, khi em thật lòng

yêu một người, sẽ bỏ qua rất nhiều thứ ngoài tình cảm. Danh lợi, địa vị, tiền

bạc... thậm chí nhục dục, chỉ cần nhìn cô ấy là thấy thỏa mãn, giống như đó là

báu vật không gì thay thế, nhìn một lần muốn nhìn mãi, không một chút ý niệm về

ham muốn xác thịt...”



Suốt đời Triệu Thành Tuấn không thể quên biểu hiện lúc đó của Chương Kiến Phi,

một thứ ánh sáng khác thường dâng trong mắt, thần thái đó anh chưa bao giờ nhìn

thấy, tựa như tỏa sắc hào

quang, làm khuôn mặt sáng bừng bởi thứ ánh sáng hân hoan. Anh ướm hỏi: “Đúng là

cô ấy đẹp như anh nói chứ, em có thể nhìn thử được không?”



Chương Kiến Phi do dự giây lát, gật đầu: “Được, bây giờ cô ấy đang ngủ, để anh

đưa đi, nhưng anh phải nhắc em, cô ấy là của anh, em không được động lòng đâu

đấy.”



Triệu Thành Tuấn không tán thành: “Anh đừng tưởng ai cũng giống anh, em không

tin tình yêu sét đánh.”



Chương Kiến Phi lúc đó mới đưa Triệu Thành Tuấn đến căn phòng của anh, rèm cửa

khép, chỉ bật ngọn đèn tường, dưới ánh đèn vàng nhạt, nửa khuôn mặt cô vùi sâu

trong gối trắng muốt, mái tóc đen xõa tung trên đó, giống như gối lên một đám

mây đen. Anh đèn hơi mờ nhìn không rõ sắc da, chỉ thấy hàng mi rất dài, từng

sợi rõ ràng, sống mũi rất cao, môi dưới và khuôn cằm là hai đường cong tuyệt

mỹ, vừa nũng nịu dễ thương vừa tuyệt vời gợi cảm. Triệu Thành Tuấn đã nhìn

không ít thiếu nữ đẹp, nhưng rất kỳ lạ, khuôn mặt cô gái này có vẻ gì đó khiến

người ta ngơ ngẩn, dường như không phải chi do sự hoàn hảo của đường nét.



“Đi thôi, đừng làm cô ấy thức giấc.” Chương Kiến Phi kéo anh đi.



Ra khỏi phòng, Triệu Thành Tuấn đứng trên hành lang, dựa vào tường mãi không

nói gì, chỉ cảm thấy người như chơi vơi, một cảm giác hẫng hụt giống như vừa bị

mất thứ gì, không hiểu tại sao.



Anh hỏi Chương Kiến Phi: “Kiến Phi, anh yêu cô ấy thật à?”



“Đương nhiên, một năm trước xem ảnh cô ấy anh đã động lòng, nhìn thấy cô ấy,

anh lập tức bị hớp hồn.”



Chương Kiến Phi quả nhiên rất si tình, cũng không hề che giấu sự si mê của

mình, đứng cạnh Triệu Thành Tuấn hỏi nhỏ: “Thế nào, quá đẹp phải không? Anh

quyết định đợi cô ấy tốt nghiệp xong sẽ cầu hôn, em biết tính anh, không dễ

động lòng, một khi động lòng là bất chấp tất cả, dẫu phải sứt đầu mẻ trán.”



“Nhưng, Kiến Phi, chúng ta là anh em, em không muốn anh sứt đầu mẻ trán.”



Chương Kiến Phi cũng cười: “Không nghiêm trọng thế đâu, anh không thấy cô ấy

đáng sợ, trái lại cảm giác cô ấy như thiên sứ, trầm tĩnh an tường, khiến người

ta muốn nâng niu che chở...”



Hai người đứng nói một lúc, Triệu Thành Tuấn có việc phải đi, Chương Kiến Phi

tiếp tục ở lại khách sạn chăm sóc cô gái. Buổi tối hôm đó, Triệu Thành Tuấn và

Mao Tấn quay lại khách sạn cùng ăn cơm, đầu Mao Tấn quấn băng, vết thương không

nhẹ. Anh ta ôm đầu hỏi em gái còn đây không, Chương Kiến Phi nói đi rồi, Mao

Tấn tức nghiến răng: “Con bé này, may mà nó không cầm dao, nêu không tôi đã

chết trong tay nó.” Lúc đó nhìn Chương Kiến Phi cả người như bay bổng tận đâu,

Mao Tấn nói gì anh cũng như không nghe thấy, Mao Tấn hỏi Triệu Thành Tuấn:

“Kiến Phi sao thế?”



Triệu Thành Tuấn nhún vai: “Cái này phải hỏi em gái anh, anh ấy bị trúng tà.”



Mao Tấn dở khóc dở cười, khuyên anh: “Cậu đừng trêu đùa em tôi, tính nó nóng

nảy, không chịu nổi đâu, ngay cha tôi cũng sợ nó, từ nhỏ được chúng tôi quá
tầng.



Còn về chuyện Mao Tấn sa sút đến nỗi phải đi con xe Passat, thực

ra cũng không trách anh. Trước đây, thay bạn gái, thay xe hơi đời mới là đam mê

không mệt mỏi của công tử Mao Tấn, nhưng bây giờ tình hình đã khác. Từ khi Mao

Tấn mắc một sai sót trong công việc khiến công ty chịu tổn thất lớn, hội đồng

quản trị hạn chế quyền lực tài chính của anh, cho dù cha anh là chủ tịch hội

đồng quản trị cũng không giúp được gì. Bởi vì công ty không chỉ của một mình

Mao Diễn Bình, các thành viên khác của gia tộc cũng có cổ phần. Để Mao Tấn rút

ra bài học, cha anh không chỉ “tịch thu” chiếc xe đua của anh, còn quy định

nghiêm ngặt mức chi tiêu, điều này đối với thiếu gia Mao Tấn quen tiêu tiền như

nước, quả thật giống như từ công từ biến thành kẻ ăn mày. Mà người ta một khi

sa cơ, những bè bạn chí cốt hay người đẹp, nhân tình đều tránh xa, Mao Tấn lúc

này mới thực sự nếm trải thế thái nhân tình, phong độ phóng túng ngày xưa dường

như biến mất, suốt ngày thở ngắn than dài. Điều an ủi duy nhất là, coi như anh

đã gặp được cô bạn gái Nghiêm Bình Bình tốt nết. Trong hoạn nạn mới biết lòng

người, Nghiêm Bình Bình xuất thân nhà nghèo chưa bao giờ tiêu hoang một đồng,

lại còn chăm học chăm làm, tiền làm thêm, ngoài chi phí ăn học cho bản thân, còn

cung cấp cả cho Mao Tấn, một trăm,

hai trăm đều là tiền cô vất vả làm gia sư kiếm được.



Khỏi nói Mao Tấn, ngay Mao Lệ cũng rất cảm động, thầm nghĩ, đây có lẽ là chuyện

tốt đối với Mao Tấn quen ném tiền qua

cửa sổ. Không biết gian khổ, không biết tình đời ấm lạnh, sớm muộn cũng gây tai

họa, tình trạng “bi thảm” hiện nay ít nhất cũng giúp anh biết cách trân trọng,

cũng khiến anh biết cách tự lập thực sự.



Mao Lệ gọi xong điện thoại cho anh trai, một mình lang thang trên phố, đến tối

cũng không muốn về nhà. Bụng hơi đói, vừa may nhìn thấy nhà hàng KFCgần đó, đang định vào nhồi no bụng rồi lại lang

thang tiếp, bất chợt giọng hát vui nhộn từ điện thoại vang lên làm cô giật

mình. Rút di động, cô nhìn chăm chăm vào hàng chữ trên màn hình: Triệu Thành

Tuấn!



Vẫn là giọng trầm ầm dễ nghe: “Cô đang ở đâu?”



“À, đang ở nhà hàng KFC.” Mao

Lệ không hiểu sao hơi căng thẳng. Người này đến tên cô cũng giản lược, dường

như họ đã rất quen thuộc.



“KFC?” Giọng Triệu Thành Tuấn trong điện thoại lạnh lùng khác

thường, nhưng quả thực rất dễ nghe: “Cô thích ăn đồ của trẻ con à, lớn thế rồi.

À, tối nay có rỗi không?”



Mao Lệ lúc này tâm trạng đột nhiên có chuyển biến tốt.



Từ lúc chia tay ở sân bay đã hai ngày rồi, đây là lần đầu cô nhận được điện

thoại của anh ta. Đương nhiên cô cũng không gọi cho anh ta, thậm chí không nghĩ

đến con người đó, là cố ý không nghĩ, hay là vì nguyên nhân nào khác, cô cũng

không biết. Điều kỳ lạ là, rõ ràng cô không nghĩ đến người đó, bận suốt ngày,

cũng không có thời gian để nghĩ, luôn cảm thấy trong lòng có gì xáo trộn, nhưng

không thể nói rõ được.



Lúc này cô đứng tựa vào cột điện trước cửa nhà hàng KFC, tâm

trạng đang tốt, nói năng cũng trở lại thói quen hài hước: “Tôi rất muốn ăn tối

với anh, nhưng có lẽ không đi được, xe bị chết máy, lúc này lại không bắt được

tắc xi.”



Triệu Thành Tuấn hình như thở phào, cười: “Vậy tôi đến đón cô.”



Sau khi Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn đến Thượng Hải, chia tay ở sân bay, ai đi

đường nấy, hai ngày không liên lạc. Anh không gọi đến, cô đương nhiên cũng

không gọi đi, hai người lúc trên máy bay cũng không nói gì. Mao Lệ nhắm mắt

tĩnh dưỡng, mặc kệ anh. Triệu Thành Tuấn vô cùng nhạy cảm, chỉ cần cô hơi không

vui là anh lập tức phát giác ra, Mao Lệ không nói gì, anh cũng lặng yên, sau

khi xuống sân bay cáo từ là mất liên lạc với cô. Điều này khiến Mao Lệ cảm thấy

phật ý, những người đàn ông từng tiếp xúc với cô không ai không vồn vã săn đón,

coi cô là trăng là sao, trước nay chỉ có cô bỏ mặc người ta, chưa từng có ai bỏ

mặc cô như thế.



Có lẽ là do suy nghĩ của cô vẫn quá đơn thuần, mặc dù tự nhận gặp đủ hạng

người, từng yêu, từng kết hôn, nhưng đối với đàn ông dường như cô vẫn chưa thật

hiểu, mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà hết sức tinh tế, có người gọi đó là

nghệ thuật nấu ăn, nắm chắc mức lửa thích hợp là tối quan trọng. Mao Lệ rõ ràng

không nắm được đạo lý đó, theo cách nói thịnh hành là, chỉ số EQ của cô chưa

đủ, huống hồ trước nay cô không phải là người giỏi đoán tâm tư người khác, cô

không nhẫn nại như vậy.



Mao Lệ không biết, khi cô một mình lang thang trên phố, Triệu Thành Tuấn đang

ngồi đọc báo uống cà phê tại một căn phòng sang trọng ở đường Kim Mậu, vừa kết

thúc đàm phán thương mại, tâm trạng anh rất tốt. Khác với Mao Lệ, anh là người

kiên nhẫn, nắm rất vững nghệ thuật giữ lửa, không vội vàng, tiến thoái có trình

tự luôn là phong cách cá nhân của anh. Anh xem đồng hồ đeo tay, nhìn ngày tháng

trên đó, đã hai ngày, có lẽ được rồi. Anh nhìn về phía thư ký A Mạc đang chuyển fax tài

liệu, thong thả nhấc ly cà phê, ánh nắng chiều chiếu vào mặt anh càng làm tôn

lên đôi mắt sâu đen thẫm và những đường nét nhìn nghiêng như tạc, một nụ cười

thoáng hiện trên khóe miệng: “Ở Jean

Georges có lẽ vẫn còn chỗ?”



Nhà hàng Pháp Jean Georges tầng

số ba bãi ngoài Thượng Hải nghe nói là nhà hàng duy nhất mang tên Jean Georges Vongerichten,

một trong những vua đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới, ngoài một nhà hàng ở New York.

Nhưng Triệu Thành Tuấn không nói với Mao Lệ, anh đưa cô đến thẳng bãi ngoài, là

nơi lãng mạn nhất Thượng Hải. Đi qua những rặng ngô đồng xanh tốt, đập vào mắt

là các quần thể kiến trúc muốn hình của bãi ngoài có lịch sử trăm năm, trên bờ

sông Hoàng Phố đèn màu sáng rực, gió nhẹ mang theo hơi ẩm thoảng qua, trong một

thoáng khiến người ta bàng hoàng như đang ở Parislãng mạn.



Mao Lệ đã quên không biết bao lâu mình không đến bãi ngoài. Trong những kiến

trúc châu Âu lộng lẫy ánh đèn, tầng dưới cùng đều trở thành cửa hiệu chuyên bán

sản phẩm của những nhãn mác nổi tiếng. Qua lớp cửa kính, bên trong là những

chùm đèn pha lê lộng lẫy, phong cách trang trí cầu kỳ hoặc đơn giản, cổ điển

hoặc hiện đại, nhưng tuyệt đối không thua kém những cửa hiệu của Paris tráng

lệ.



Đi vào nhà hàng, Triệu Thành Tuấn đưa Mao Lệ đến chiếc bàn gần cửa sổ, cửa số

rất rộng, từ đây có thể bao quát toàn cảnh bãi ngoài Thượng Hải. Nhà hàng được

trang trí bằng gam màu đỏ sậm như rượu vang, không khí yên tĩnh, riêng tư,

những đôi tình nhân ghé đầu thầm thì, nhân viên phục vụ vận đồ đen lịch sự, nhẹ

nhàng đi lại.



Triệu Thành Tuấn tỏ ra rất sành chọn món, Mao Lệ đoán là anh thường đến đây. Đồ

ăn rất thịnh soạn, nhưng món khai vị ở đây không nhiều như bên Pháp, chủ yếu để

trong ly thủy tinh rất nghệ thuật hoặc bày từng miếng nhỏ gọn trong lòng đĩa.

Mao Lệ nếm thử món gan ngỗng chiên, vừa tan trong miệng, quả nhiên là ngon

tuyệt.



“Thế nào, cũng được chứ?” Triệu Thành Tuấn mỉm cười hỏi.



Mao Lệ gật đầu: “Anh chọn món rất sành, rất hợp khẩu vị của tôi.” Triệu Thành

Tuấn im lặng không nói, thầm nghĩ không phải tôi sành chọn, mà là tôi biết cô

thích món gì, từng li từng tí sở thích của cô tôi đều thuộc lòng.



“Sao lại nhìn tôi như thế?” Mao Lệ cảm thấy ánh mắt Triệu Thành Tuấn hơi khác.



Triệu Thành Tuấn tế nhị mỉm cười: “Tối nay cô rất đẹp.”



Mao Lệ cúi nhìn trang phục của mình, biết anh lại tán bừa, chỉ là một chiếc áo

lông cừu màu đen, trên cổ có gắn mấy hạt trân châu, vẫn là mốt của ba bốn năm

trước. Mấy năm vừa rồi cô chẳng buồn sắm thêm.



Nhưng Mao Lệ không biết, cho dù cô mặc trang phục lỗi mốt vẫn đẹp mê hồn, ánh

đèn hồng dịu càng làm tôn khuôn mặt đẹp, sáng rỡ như bạch ngọc, má phớt hồng

tựa trái thủy đào vừa độ chín, một vẻ non tơ căng mọng khiến người ta muốn cắn.



“Anh cũng rất điển trai, không thấy các kiều nữ xung quanh đang nhìn anh sao?”

Mao Lệ đáp lễ cũng khen Triệu Thành Tuấn. Nhưng cô không hề nói nịnh, Triệu

Thành Tuấn toàn thân Âu phục màu tro nhạt, giữa cảnh trí sang trọng mà trang

nhã trông anh càng nổi bật một khí chất khác thường. Anh rất biết ăn mặc, bộ Âu

phục xám phối với sơ mi màu hồng nhạt nổi những đường vân, không thắt cà vạt,

rất ít đàn ông mặc sơ mi hồng mà vẫn cuốn hút, tao nhã, sang trọng như vậy. Mao

Lệ không thể không thán phục, rõ ràng anh lựa chọn chiếc sơ mi đó rất phù hợp

với cảnh trí lãng mạn xung quanh, cô bỗng bối rối. Bởi vì cô đến chỗ hẹn với bộ

dạng không mấy chỉn chu, trang phục lỗi mốt, tóc lại hơi rối, chẳng trách Trương

Phan trách cô không tôn trọng người khác.



Vừa nghĩ đến Trương Phan, Mao Lệ bất giác cau mày, Triệu Thành Tuấn hỏi cô có

phải khó chịu trong người. Cô mới kể cuộc gặp Trương phan buổi chiều không.

“Đúng là một gã điên nặng!” Mao Lệ vừa cắt bít tết bò vừa nói: “Nếu gã không

điên, thì có lẽ là tôi điên đi trêu chọc gã khùng đó!”



Triệu Thành Tuấn nói: “Có gì lạ đầu, thế gian thiếu gì kiểu người.”



Anh chỉ nói vậy, cơ hồ không có hứng thú tiếp tục chủ đề đó, nâng ly rượu:

“Nào, tôi chúc cô một ly.” Mao Lệ cũng nhận thấy tôi nay thái độ anh có gì rất

khác, cả cô cũng thế, dường như tâm trạng đều bất ổn, không biết nói gì, hoặc

nói xong một câu không biết nói gì tiếp theo, cơ hồ đều lúng túng.

Hai người vừa chạm ly, bầu không khí lại trờ nên gượng gạo, mỗi người lại lặng

lẽ ăn, cả hai như đều khó nói.



Cuối cùng vẫn là Triệu Thành Tuấn phá vỡ bầu không khí trì trệ đó, anh nhìn Mao

Lệ, đột nhiên nói: “Xin lỗi.”



Mao Lệ ngạc nhiên, càng bối rối: “Sao lại xin lỗi, anh có làm gì sai đâu.”



“Rất xin lỗi... buổi sáng hôm đó thực ra...”



“Anh đừng nói gì, tôi biết hết!” Mao Lệ ngắt lời, giọng bình tĩnh, mắt dần dần

thấm buồn: “Anh ấy đã đến Bắc Hải, buổi tối hôm đó anh ấy cũng có mặt ở Hải

Thiên Uyển, nhưng tôi say không biết... Anh không cần tự trách mình, anh không

nói với tôi chuyện đó, chẳng qua không muốn để tôi buồn, anh ấy như vậy, gặp

anh ấy tôi sẽ càng buồn... Có điều cũng không sao, tôi đã quyết định quên anh

ấy, nên quên thật nhanh, đã đến đây cũng không chịu gặp tôi, tôi còn gì để lưu

luyến!”



Triệu Thành Tuấn đăm đăm nhìn cô không biểu hiện gì, lòng quá đỗi ngạc nhiên,

điều này quả thật bất ngờ, anh không nói nữa, cô đã nói thẳng thay anh, hơn nữa

dẫn anh đến một hướng ngoài dự đoán. Hoàn toàn không cần anh giải thích, anh

cảm thấy mọi đắn đo của mình đều thừa, cả Thượng đế cũng đứng về phía anh, anh

không có lý do lùi lại.



Giọng anh đột nhiên nhẹ nhõm: “Cô nghĩ được như vậy, tôi rất vui, cô còn rất

trẻ, tương lai còn dài, quên quá khứ chính là bước vào một khởi đầu mới.”



Mao Lệ gật đầu lia lịa: “Phải, con người ta luôn phải trải qua những sự việc

nào đó, chìm mãi trong quá khứ thật vô vị. Tôi nghĩ thông rồi, từ nay tôi sẽ

sống tốt, vui vẻ làm việc, yêu đương, kết hôn, sinh con như mọi người bình

thường, và đi du lịch nữa, tôi phải đi du lịch...”



Nói như vậy, nhưng trong mắt cô mờ ánh nước, dưới ánh đèn, ẩn hiện như chấm

sao. Triệu Thành Tuấn giơ tay chạm vào má cô, chỉ lướt nhẹ, thực ra trên đó

không có nước mắt, chỉ là anh muốn... muốn chạm vào cô, cảm nhận sự tồn tại của

cô, để chắc chắn rằng tất cả trước mắt là thật dù hơi đường đột, anh thực sự

đang ở gần cô đến thế sao?



Trong bao nhiêu ngày đêm, khuôn mặt đó hiện lên trong tâm trí anh, một khuôn

mặt trinh nguyên không son phấn, lúc này cô đang ở trước mặt anh, quá gần với

giấc mơ, khiến người anh run lên trong nỗi xúc động không thể kìm nén.



Anh ân cần ấp tay lên tay cô, không nói gì, chỉ nhìn cô rất lâu.



“Tôi... tôi sẽ quên anh ấy, nhất định sẽ quên anh ấy...” Cô lặp lại câu đó,

không thể chịu đựng được sự thảm hại của mình trong mắt anh, nước mắt kiềm chế

quá lâu cuối cùng trào ra, lăn dài xuống má. Cô khe khẽ khóc, miệng lắp bắp

những câu bản thân cô cũng không hiểu. Anh thở dài, đứng lên bước đến ngồi cạnh

cô, kéo cô vào lòng, nhìn cô buồn như vậy, lòng anh se thắt, xót xa, tự trách

mình không sớm đến bên cô. Nếu ngày xưa anh đủ can đảm có phải trong ký ức của

cô sẽ có anh, nếu ngày xưa anh đủ kiên trì, liệu có phải không dẫn tới kết cục

này? Nghĩ đến đó, nỗi chua xót se sẽ nhen trong lòng anh, chạm vào sợi dây nào

đó trong tim anh, anh vỗ nhẹ vai cô như dỗ trẻ nhỏ: “Đừng khóc, tôi

không muốn nhìn thấy em khóc nữa.”



Nụ hôn đầu cảm giác thế nào? Mao Lệ từng đọc thấy trong một tiểu thuyết mô tả

như sau: “Tôi chỉ cảm thấy tôi đang bay lên, đầu ong ong u u, không dám động

đậy, chỉ sợ động đậy là sẽ từ trên không rơi xuống. Chỉ muốn để anh ôm chặt

hơn, hôn sâu hơn, cũng không biết tim tôi hay tim anh đang đập, chúng tôi đều

không thế nào kiềm chế, đất trời chao đảo, mỗi lúc tôi càng chìm sâu, ngạt thở

không thể dứt khỏi môi anh...”



Lúc đó cô cho là tác giả phóng đại, làm gì có chuyện khi hôn cảm thấy như bay

lên, người ta hôn nhau đâu có phức tạp như thế. Nhưng Bạch Hiền Đức đọc bản

thảo lại nói, mô tả rất chân thực, còn nghi ngờ Mao Lệ: “Cô đã từng yêu, lại

còn kết hôn nữa, vậy mà không biết nụ hôn có thể khiến người ta bay bổng?”



Mao Lệ cười ngặt nghẽo: “Ha ha, vậy ý chị là, khi hôn chị cũng từng bay bổng?”



Hai người câu chí nhau một hồi, bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình thật ngốc, ngay

Bạch Hiền Đức cũng biết, còn cô được mệnh danh là sát thủ tình trường số một

lại chưa từng có trải nghiệm như vậy. Cho nên khi Triệu Thành Tuấn nhẹ nhàng

hôn môi cô, cô chỉ cảm thấy buồn, buồn sâu sắc, từng yêu, từng kết hôn, nhưng

lần đầu tiên cảm nhận thì ra nụ hôn có thể mang đến những rung động tuyệt vời

đến thế những gì cô trải qua trước đó chưa phải là hôn, chưa phải là yêu!



Chính bởi câu nói “Tôi không muốn nhìn thấy em khóc nữa” khiến Mao Lệ bật

khóc to hơn trong nhà hàng, nhiều ánh mắt xung quanh hướng vào cô, nhưng cô bất

chấp. Triệu Thành Tuấn ngồi bên ôm cô, không nói gì, như đang nhớ lại chuyện xa

xăm. Mao Lệ dần dần cảm thấy yên lòng bởi hơi ấm từ vòng tay anh. Khung cảnh

lãng mạn xung quanh, cảnh tượng huy hoàng của sống Hoàng Phố ngoài cửa sổ, đều

như chìm đi, giây phút này, cả thế giới chỉ còn lại anh và cô.



Lúc sau để tránh ánh mắt mọi người, Triệu Thành Tuấn đưa cô rời khỏi nhà hàng.

Chiếc xe dừng rất lâu dưới bóng cây trước cổng khu chung cư của Mao Lệ, hai

người đều yên lặng ngồi trong xe nhìn vầng trăng bên ngoài. Từ ô cửa rộng trên

trần xe, một quầng trắng phía xa treo trên cao, phản ra chùm ánh sáng trắng mờ

lạnh lẽo giống như chùm nước bạc, không biết nó đã tỏa xuống cuộc đời của bao

người, nhưng có lẽ đã chứng kiến quá nhiều bi hoan ly hợp, cho nên ánh sáng mới

lạnh lùng như thế.



Ngồi quá lâu, âu phục của anh hơi nhàu, dáng trầm tư, khuôn mặt tuấn lãm. Một

khuôn mặt nhìn nghiêng rất đẹp, đôi mắt sâu, tư lự nhìn về phía trước, dường

như có rất nhiều nỗi niềm giấu trong đáy mắt, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Mao Lệ

luôn cảm thấy anh là người đàn ông đầy tâm trạng, thỉnh thoảng nhìn vào mắt

anh, luôn bắt gặp nỗi buồn chứa chất. Lúc này nhìn khuôn mặt hơi gầy dưới ánh

trăng, lòng cô bất chợt nôn nao, là anh đang do dự hay cô đang do dự? Không

gian trong xe quá chật, hơi thở ấm áp lẩn quất, lan rộng dần, khiến cả hai đều

căng thẳng. Khi anh đột ngột ghé tới, Mao Lệ căng thẳng toàn thân cứng đờ,

nhưng không né tránh, như một bản năng, cô hơi khép mắt.



Nụ hôn nhẹ và mềm, như gió đêm lướt qua môi cô, đầu tiên là đau khổ, băn khoăn,

thăm dò, rồi dần dần trở nên nóng bỏng... Anh ép rất mạnh, cơ hồ cô không thể

thở, giống như đột nhiên rơi vào lò lửa nóng giãy, máu trong người sôi lên,

linh hồn thoát ra, cả người nhẹ bẫng như bay, cảm giác như vậy chính cô cũng

thấy ngỡ ngàng.



Rất lâu rất lâu, cuối cùng anh buông ra, hai người đều thở sâu.



Hơi thở của anh cũng dồn dập và loạn nhịp như cô. Cách lớp áo khoác trên người,

cách lần sơ mi mỏng, vẫn nghe thấy tiếng tim anh dồn dập. Rất lâu, rất lâu cả

hai không nói. Cuối cùng Mao Lệ bối rối mỉm cười, Triệu Thành Tuấn cũng cười:

“Đêm nay tôi sẽ mất ngủ.”



Trở về nhà Mao Lệ không tài nào ngủ được, nhảy nhót chỗ nọ chỗ kia như con khỉ,

lúc phủ phục trên giường, lúc ngồi lên bệ cửa sổ, sau lại ngâm mình trong bồn

tắm, vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Cô thấy mình thật nực cười, đã là người

từng trải vậy mà lại giống như chưa từng gần gũi đàn ông... Quả thực Mao Lệ

không thể ngủ, đành gọi điện cho Bạch Hiền Đức, nhờ trời chị ta vẫn chưa ngủ,

sau khi than vãn một hồi nỗi “thống khổ” dưới “gông xiềng” sếp mới, lại thở dài

luyến tiếc những ngày tháng êm đềm dưới quyền sếp cũ. Chị nói, bây giờ các cô ở

ban biên tập nhìn thấy sếp Dung giống như nhìn thấy cha ruột, chào hỏi rất thân

thiết, cái duyên của sếp Dung có thể sánh với sếp Hứa trước đây... Rồi mũi giáo

của Bạch Hiền Đức đột ngột chuyển hướng: “Ôi chà, yêu tinh, em biết không, sếp

Dung ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm tình hình của em ở Thượng Hải, đi sớm về

khuya một mình có vẻ rất nhớ em. Có lẽ sếp ngại không gọi cho em nên mới thông

qua chị.”



Mao Lệ nói: “Vậy thì chị nói với sếp, có lẽ em không về được, phải hy sinh oanh

liệt ở đây.” Bạch Hiền Đức nghe vậy lo lắng: “Tại sao? Không lẽ gã Trương Phan

đó ăn thịt em?”



“Ôi, chuyện dài lắm, chuyện dài lắm.” Mao Lệ đau khổ lắc đầu, không muốn nói.

Bạch Hiền Đức kêu ầm: “Yêu tinh đáng chết, nếu em không vể được, chị cầm dao

đến Thượng Hải chém chết gã!” Đột nhiên nhớ ra điều gì, Bạch Hiền Đức hỏi Mao

Lệ: “À, muộn thế này cô gọi điện có việc gì? Đừng nói là nhớ tôi đây, cái mồm

cô chi nịnh được đàn ông thôi, với tôi thì đừng hòng!”



Mao Lệ hỏi lại: “Vậy thử đoán xem, tại sao em gọi điện cho chị?” Bạch Hiền Đức

nói ngay không nghĩ ngợi: “Khỏi cần đoán, khiến cô muộn thế này vẫn còn thao

thức, chỉ có duy nhất một khả năng.”



“Khả năng gì?” Mao Lệ cười cười, không tin Bạch Hiền Đức đoán ra.



Kết quả Bạch Hiền Đức cười rất tinh quái trong điện thoại: “Có gian tình, đúng

không? Ha ha ha...”