Người Tình Kỳ Ảo (Fantasy Lover)

Chương 1 :

Ngày đăng: 18:21 19/04/20


"Cưng à, cậu cần phải nằm nghỉ."



Grace Alexander phát ngại trước giọng nói quá to của Selena khi họ ngồi trong một quán cà phê New Orlean nhỏ ăn nốt bữa trưa có cơm với đậu đỏ. Thật không may cho cô là Selena lại sở hữu một giọng nói có âm vực đáng yêu có thể nghe rõ cả trong giông bão.



Và theo sau đó là sự im lặng đột ngột của cả căn phòng đông đúc.



Liếc nhìn sang các bàn bên cạnh, Grace nhận thấy những người đàn ông đã dừng nói chuyện và quay sang nhìn họ chằm chằm với sự chú ý quá mức cô mong muốn.



Ôi trời! Selena không bao giờ có thể nói nhỏ một chút được sao? Và tệ hơn là không biết cô ấy định làm gì tiếp theo đây? Thoát y và nhảy múa trên bàn?



Vẫn thế.



Đây là lần thứ một triệu kể từ khi họ quen nhau, Grace đã ao ước giá như Selena có thể cảm thấy xấu hổ. Nhưng cô bạn khoa trương và thường là quá khích của cô không hề biết đến nghĩa của từ xấu hổ.



Grace lấy tay che mặt và cố gắng hết sức để có thể lờ đi những cái nhìn tò mò xung quanh. Cô những muốn chui xuống gầm bàn và hơn thế nữa là đá cho cô bạn mấy cái.



"Tại sao cậu không nói to thêm chút nữa đi Lanie?" cô thì thầm. "Mình sợ rằng đàn ông bên Canada họ chưa nghe thấy cậu nói gì đâu."



"Ồ, tôi cũng không biết nữa," người bồi bàn lanh lợi có mái tóc nâu nói khi dừng lại tại bàn của họ. "Họ thường quay đầu về hướng nam ngay cả khi nghe chúng tôi nói"



Hơi nóng dồn lên má Grace khi cậu bồi bàn rõ ràng chỉ tầm tuổi học sinh cấp 3 nhìn cô cười tinh quái. "Tôi còn có thể giúp gì không thưa các quí cô?" cậu ta hỏi rồi nhìn chằm chằm vào Grace. "Hay chính xác hơn là tôi có thể làm gì giúp bà không thưa bà?"



Có cái túi nào để tôi chui đầu vào hay cái gậy nào để nện Lanie không?



"Tôi nghĩ là có đấy," Grace trả lời trong khi mặt nòng bừng. Chắc chắn cô sẽ giết chết Selena vì chuyện này. "Chúng tôi chỉ cần hoá đơn thanh toán thôi."



"Vâng, có ngay," cậu ta nói rồi lôi hoá đơn thanh toán ra và viết vội vàng lên đầu trang. Cậu ta đặt nó trước mặt Grace. "Xin cứ gọi cho tôi nếu bà cần thêm bất kỳ dịch vụ nào."



Sau khi cậu ta rời đi, Grace mới nhìn thấy tên và số điện thoại của cậu ta trên đầu tờ hoá đơn.



Selena nhìn vào tờ hoá đơn và cất tiếng cười lớn.



"Cậu cứ đợi đấy," Grace nói, cố nén cười khi cô tính toán phần của mình trông tổng hoá đơn trên chiếc máy tính Palm Pilot. "Tớ sẽ cho cậu biết tay vì chuyện này."



Selena phớt lờ lời đe doạ, vừa cho tay vào cái túi hạt cườm lấy tiền cô vừa nói, "này, này cậu cứ nói đi. Nếu tớ là cậu, tớ sẽ giữ số điện thoại đó. Cậu ta là một cậu chàng xinh trai đấy chứ."



"Trẻ con," Grace đính chính. "Tớ nghĩ là tớ sẽ bỏ qua thôi. Bị còng tay vì tội có quan hệ với một đứa trẻ vị thành niên là điều cuối cùng mà tớ mong muốn."



Selena liếc nhìn cậu bồi bàn đang đứng tựa một bên hông vào quầy bar, nói: "Ừ, nhưng cậu chàng có vẻ ngoài giống Brad Pitt kia đáng để mạo hiểm đấy. Không biết cậu ta có anh trai không nhỉ?"



"Tớ đang tự hỏi không biết Bill sẽ trả bao nhiêu để biết vợ mình đã dành toàn bộ thời gian ăn trưa hau háu nhìn một thằng bé con?"



Selena vừa đặt tiền lên mặt bàn vừa khịt mũi. "Tớ không hau háu nhìn cậu ta cho bản thân mình. Tớ nhìn hộ cho cậu. Mà nói cho cùng thì cái chúng ta đang bàn đến chính là đời sống tình dục của cậu."



"À, đời sống tình dục của tớ rất tuyệt và chắc chắn nó không có liên quan gì đến những người ngồi trong quán này."Quẳng tiền của mình xuống bàn, Grace vơ nốt miếng pho mát còn lại và đi thẳng ra cửa."



"Đừng có cáu kỉnh thế," Selena nói và đi theo cô ra ngoài hoà lẫn vào đám đông khách du lịch và khách bộ hành đang chen chúc nhau trên quảng trường Jackson.



Một nhạc công saxophone đang chơi một bản nhạc jazz trên nền tạp âm lẫn lộn của tiếng người nói, tiếng ngựa hí, tiếng động cơ ô tô tất cả đang ào lên như một đợt sóng của hơi nóng hầm hập dội vào đầu cô.



Cố gắng hết sức để không để ý đến bầu không khí ngột ngạt đến mức khó thở, Grace đi len qua đám đông và những sạp hàng rong bày bán ngay cạnh hàng rào sắt vây quanh quảng trường Jackson.



"Cậu hiểu điều đó mà," Selena nói khi bắt kịp cô. "Ý mình là, ôi chúa ơi, Grace, đã bao lâu rồi? Hai năm?"



"Bốn năm," cô lơ đãng nói. "Nhưng ai thèm đếm cơ chứ?"
Grace cất tiếng cười lớn. Cô biết làm vậy là thô lỗ, nhưng cô không thể đừng được. Nhưng trên đời này làm sao một người nghiên cứu về thành phố Rhodes của Hy Lạp cổ đại, một tiến sĩ về lịch sử cổ đại và vật lý, cho dù người đó có tính khí của Selena đi chăng nữa, lại có thể tin vào chuyện nhảm nhí này?



"Đừng có cười. Mình nói nghiêm túc đấy."



"Ừ, mình biết, chính vì thế mà chuyện này trở nên buồn cười hơn." Grace hắng giọng rồi nói nhỏ. "Thôi được. Thế tớ phải làm gì bây giờ? Cởi hết quần áo và nhảy múa cạnh nhà ga Pontchartrain vào lúc nửa đêm à? Cô hơi nhếch mép bất chấp Selena mắt đang tối sầm đầy đe doạ. "Cậu nói đúng, tớ cần phải làm chuyện đó, nhưng không phải với một nô lệ tình yêu Hy Lạp đẹp trai nào đó."



Cuốn sách bỗng rơi khỏi bàn.



Selena hét lên và nhảy ra trốn vào sau thành ghế.



Grace thở hổn hển. "Cậu lấy cùi chỏ đẩy cuốn sách rơi đúng không?"



Selena mắt trợn tròn, lắc đầu.



"Thôi đủ rồi Lanie."



"Tớ không làm điều đó," cô nói mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng. "Tớ nghĩ chúng ta đã xúc phạm đến anh ta."



Grace vừa lắc đầu trước chuyện nhảm nhí đó vừa lôi kính và chìa khoá xe ra khỏi ví. Đúng rồi, lần này cũng giống như hồi còn học Đại học Lanie đã xui cô bói bằng bảng Ouija và Lanie đã làm cho nó nói rằng đến năm ba mươi tuổi, Grace sẽ lấy một vị thần Hy Lạp và có với anh ta sáu người con.



Cho tới tận bây giờ, Selena vẫn chối không chịu nhận là mình đã đẩy miếng kim loại đó.



Và lúc này đây, thời tiết tháng tám quá nóng nực để có thể tranh cãi.



"Nào, bây giờ thì tớ cần phải quay lại văn phòng, tớ có một cuộc hẹn lúc hai giờ, tớ không muốn bị kẹt xe đâu." Cô đeo cặp kính mát Ray-Ban lên và hỏi: "thế tối nay cậu có đến không?"



"Chắc chắn không gì ngăn cản được tớ. Tớ sẽ mang rượu vang đến."



"Thế nhé, gặp lại cậu tám giờ tối nay." Grace dừng bước nói thêm, "Cho tớ gửi lời hỏi thăm Bill và cảm ơn anh ấy đã cho phép cậu tới dự sinh nhật tớ."



Selena nhìn theo cô và mỉm cười. "Cứ chờ đấy để xem quà sinh nhật của cậu là gì," cô thì thầm, và nhặt cuốn sách lên. Cô vuốt nhẹ lên tấm bìa da của cuốn sách, phủi sạch những hạt bụi bẩn đang bám vào.



Selena mở lại cuốn sách, cô nhìn chăm chăm vào bức hình sinh động, vào đôi mắt được vẽ màu đen nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nó có màu xanh nước biển sẫm.



Cô đã từng đọc câu thần chú này và nó đã hiệu nghiệm. Cô rất chắc chắn về điều này.



"Anh sẽ thích cô ấy, Julian," Selena vừa thì thầm với bức tranh vừa đưa tay vuốt dọc cơ thể hoàn hảo của anh. "Nhưng tôi phải cảnh báo với anh trước là cô ấy sẽ cố gắng là một vị thánh. Và chiếm được cô ấy cũng khó khăn chả khác gì chiếm thành Troa đâu. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng nếu có ai đó có thể giúp cô ấy tìm lại được bản thân thì người đó chính là anh."



Bỗng cô cảm thấy quyển sách đang ấm lên dưới tay và cô hiểu đó là cách anh ấy biểu lộ sự đồng tình.



Grace có thể nghĩ niềm tin của cô thật điên rồ, nhưng là người con thứ bảy của người con gái thứ bảy trong gia đình mang dòng máu Gypsy chảy trong huyết quản, Selena biết rằng trên đời có những điều không thể giải thích nổi. Có những nguồn năng lượng bí mật được ẩn giấu đâu đó chờ người phát hiện.



Và đêm nay là đêm trăng tròn.



Cất cuốn sách vào nơi trong chiếc xe đẩy và khoá lại cẩn thận, cô chắc chắn rằng chính số phận đã đặt cuốn sách vào tay cô. Cô đã cảm thấy nó vẫy gọi cô ngay khi cô đặt chân vào cửa hàng sách cũ nơi nó nằm.



Nhưng bởi vì cô đã có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc trong vòng hai năm qua nên cô biết cuốn sách không phải dành cho cô, nó chỉ mượn cô để đi đến cái đích của nó.



Đến với Grace.



Cô cười ngoác miệng. Cứ thử tưởng tượng bạn có một nô lệ tình yêu Hy Lạp vô cùng đẹp trai sẵn sàng phục vụ bạn trong cả một tháng trời ...



Ôi, đây chắc chắn sẽ là món quà sinh nhật mà Grace sẽ phải nhớ suốt đời.