Người Tình Kỳ Ảo (Fantasy Lover)

Chương 2 :

Ngày đăng: 18:21 19/04/20


Vài tiếng sau, Grace mở cửa ngôi nhà hai tầng của mình và bước vào phòng chờ. Cô thả một nắm thư từ xuống cái bàn nhỏ thiết kế kiểu cổ kê cạnh cầu thang rồi khóa cửa lại và ném chìa khóa xuống cạnh đám thư từ.



Khi cô cởi đôi giày cao gót đen khỏi chân, sự tĩnh lặng ùa vào trong tai cô và sâu trong ngực cô như bị chèn một khối nặng trĩu. Đêm nào cũng như đêm nào, mọi hoạt động của cô đều theo một lịch trình định sẵn. Cô trở về ngôi nhà vắng lặng, thả thư từ lên mặt bàn, lên gác thay đồ, ăn một chút gì đó, kiểm tra thư, đọc sách, gọi điện cho Selena, kiểm tra hộp thư thoại, rồi đi ngủ.



Selena nói đúng, cuộc sống của Grace là một buổi học ngắn ngủi, tẻ ngắt và đơn điệu.



Ở tuổi hai chín, Grace đã cảm thấy mệt mỏi với nó.



Chết tiệt, bây giờ thậm chí anh chàng Jamie "tinh tướng" cũng đã bắt đầu trở nên đáng yêu.



À, có lẽ không phải Jamie, và nhất là không phải căn bệnh tinh tướng của anh ta, mà chắc chắn là một người nào đó hiện đang ở đâu đó, một người không hề ngốc nghếch.



Liệu có một người như thế không?



Trong khi bước lên gác, Grace đã quyết định rằng việc cô sống một mình chả có gì là quá kinh khủng. Ít nhất là cô có vô khối thời gian cho những sở thích của mình. Hoặc thời gian để hình thành sở thích mới, cô thầm nghĩ khi bước qua phòng khách để đi về phòng ngủ. Một ngày nào đó, cô sẽ thực sự có một sở thích riêng.



Cô vào phòng ngủ, thả đôi giày cạnh giường rồi nhanh chóng thay quần áo.



Cô vừa buộc xong túm tóc đuôi gà lên thì có tiếng chuông cửa reo.



Xuống cầu thang, cô mở cửa cho Selena vào.



Cửa vừa mở, Selena đã gắt lên, "Thế tối nay cậu không mặc bộ đó à?"



Grace nhìn xuống những lỗ thủng trên chiếc quần jean và chiếc áo phông quá khổ của cô. "Cậu bắt đầu để ý đến cách ăn mặc của mình từ bao giờ thế?"



Và cô lại thấy nó trong chiếc túi to tướng Selena vẫn dùng để đựng rau quả. "Hừ, không phải lại quyển sách đó chứ."



Selena hơi tự ái một chút nói: "Cậu biết vấn đề của cậu là gì mà Gracie?"



Grace nhìn lên trần nhà hòng tìm kiếm sự giúp đỡ từ trên trời. Nhưng thật không may cho cô, chẳng thấy có sự giúp đỡ nào xuất hiện. "Cái gì? Vấn đề có phải do tớ không chịu phát điên lên vì trăng tròn và buông tấm thân béo ú đầy tàn nhang của tớ cho tất cả các gã đàn ông mà tớ gặp không?"



"Vấn đề là ở chỗ cậu không biết mình thật sự đáng ngưỡng mộ thế nào."



Trong khi Grace vẫn còn đứng chôn chân vì lời nhận xét bất ngờ đó thì Selena cầm theo cuốn sách đi vào phòng khách và ngồi xuống bàn cà phê. Tiếp đó, Selena lôi chai rượu từ trong túi ra và tiến thẳng xuống bếp.



Grace chả buồn đi theo. Cô đã gọi bánh pizza trước khi cô rời văn phòng, và cô biết rằng Selena đang lấy ly để uống rượu vang.



Như thể bị một bàn tay vô hình lôi đi, Grace thấy mình bị kéo về phía bàn cà phê và quyển sách.



Tự nhiên tay cô với ra quyển sách, và khi cô chạm vào lớp da mềm của bìa sách, cô có thể thề rằng cô cảm thấy cái gì đó vuốt khẽ má cô.



Điều này thật nực cười.



Mày không tin vào câu chuyện này.



Grace lấy tay sờ khắp bề mặt nhẵn mịn, hoàn hảo của lớp da bìa, cô nhận thấy rằng không có tiêu đề hay bất kỳ dòng chữ nào trên đó, cô mở sách ra.



Đây là cuốn sách kỳ lạ nhất mà cô từng được thấy. Những trang sách trông như thể trước đây chúng từng là những cuộn da hay thứ gì đó tương tự, rồi sau đó chúng bị ép vào cuốn sách này.



Tấm bìa da dê đã được tẩy trắng nhăn lại dưới ngón tay cô khi cô giở tới trang thứ nhất và thấy ba hình tam giác giao nhau và hình ảnh lôi cuốn của ba người phụ nữ chụm kiếm.



Grace cau mày, nó gợi cho cô nhớ lại một biểu tượng cổ của Hy Lạp.



Càng tò mò hơn, cô giở lướt cả cuốn sách và phát hiện ra rằng toàn bộ là giấy trắng trừ ba trang...



Thật kỳ quặc.
Chuông điện thoại reo lên, nhấc ống nghe, Grace thấy giọng Bill tìm Selena.



"Của cậu đấy," cô nói rồi đưa điện thoại cho bạn.



Selena cầm điện thoại. "Vâng?" Cô ngừng mấy phút và Grace có thể nghe thấy giọng Bill gấp gáp. Qua những biến đổi đột ngột trên sắc mặt Selena, cô đoán chắc có chuyện gì rồi.



"Được rồi, được rồi. Em sẽ về ngay đây. Anh có chắc anh không sao chứ? Được, em yêu anh. Em về đây - đừng cố làm gì cả, cứ chờ em về."



Một nỗi sợ hãi chợt quặn lên trong lòng Grace. Cô thấy như tái hiện lại trước mắt cô hình ảnh người cảnh sát trước cửa phòng ngủ của cô và giọng nói thất vọng của anh ta: "Tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo với cô..."



"Có chuyện gì thế?" Grace hỏi.



"Bill bị ngã trong khi chơi bóng rổ và bị gãy tay."



Cô thở phào nhẹ nhõm. Ơn Chúa, đó không phải là vụ đâm xe. "Anh ấy ổn chứ?"



"Anh ấy nói thế. Bạn anh ấy đã đưa anh ấy tới bác sĩ để chụp X – quang rồi đưa anh ấy về nhà. Anh ấy bảo tớ không phải lo lắng, nhưng tớ nghĩ tớ phải về nhà ngay đây."



"Cậu có muốn tớ chở cậu về không?"



Selena lắc đầu. "Không. Cậu uống nhiều rượu hơn tớ. Với lại, tớ chắc là không có gì nghiêm trọng đâu. Cậu biết tớ mà lo lắng thì không thể giấu ai được. Cậu cứ ở nhà và xem nốt bộ phim đi. Sáng mai tớ sẽ gọi lại cho cậu."



"Thôi được. Nhớ cho tớ biết tình hình của anh ấy."



Selena thu dọn túi xách và lấy chìa khoá xe. Khi đã ra đến cửa, cô dừng lại và đưa lại quyển sách cho Grace. "Cái quái gì thế này. Cậu giữ lấy nó đi. Chắc tớ sẽ thành trò cười cho cậu trong mấy ngày tới mỗi khi cậu nhớ lại tớ đã ngu ngốc thế nào."



"Cậu không ngu ngốc. Cậu chỉ lập dị thôi."



"Người ta cũng nói về Mary Todd Lincoln như thế. Rồi người ta giam bà ta lại."



Grace cười đỡ lấy cuốn sách và nhìn theo Selena đến khi cô ra tới xe. "Cậu lái xe cẩn thận nhé," Cô đứng ở cửa hét lên. "Cảm ơn món quà của cậu và cảm ơn cậu đã đến."



Selena vẫy tay trước khi nổ máy chiếc xe Jeep Cherokee và phóng đi.



Thở dài mệt mỏi, Grace đóng sập cửa và khoá lại, rồi ném cuốn sách lên ghế sofa. "Bây giờ thì ở yên đấy, Nô lệ tình yêu."



Grace cười khi nghĩ lại trò ngốc nghếch của họ. Không biết Selena có bao giờ thôi những trò nhảm nhí đấy đi không?



Cô tắt ti vi và đem bát đĩa vào bếp rửa. Trong khi cô rửa bát đĩa, cô thấy một luồng sáng loé lên.



Thoạt tiên cô nghĩ nó có thể là tia sét.



Rồi cô nhận ra rằng nó phát ra từ bên trong ngôi nhà.



"Cái quái...?"



Cô đặt những cái ly rượu sang một bên rồi bước vào phòng khách. Đầu tiên cô chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng khi bước qua cửa cô cảm thấy sự hiện diện của một vật lạ. Cảm giác đó khiến cô dựng tóc gáy.



Cô bước từng bước thận trọng vào phòng và nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ngay trước cái tràng kỷ.



Đó là một người đàn ông.



Một người đàn ông đẹp trai.



Một người đàn ông hoàn toàn khoả thân