Người Tình Kỳ Ảo (Fantasy Lover)

Chương 3 :

Ngày đăng: 18:21 19/04/20


Phản ứng như bất kỳ người đàn bàn nào trên đời này khi thấy một người đàn ông khỏa thân trong phòng khách nhà mình, Grace hét lên.



Rồi lao ra phía cửa.



Nhưng cô quên mất mất đống nệm mà lúc nãy họ chồng lên vẫn còn đang nằm trên sàn nhà. Trượt trên hai cái nệm, cô ngã xõng soài ra.



Không! Cô thầm kêu lên khi cô bị va xuống sàn nhà đau điếng một bên hông. Cô phải làm gì đó để tự vệ.



Khiếp sợ và run rẩy, cô bò qua đống nệm ghế tìm kiếm một vũ khí gì đó. Cảm thấy có cái gì đó, cô đưa tay ra với, cái cô tìm được là đôi dép tai thỏ màu hồng đi trong nhà.



Chết tiệt! Qua khóe mắt cô thấy cái chai rượu vang. Grace bò về phía đó và tóm lấy chai rượu rồi giơ về phía kẻ đột nhập,



Nhanh hơn cô có thể phản ứng, anh ta choàng tay ôm ngang eo cô và nhẹ nhàng giữ chặt nó. "Cô có đau không?", anh ta hỏi.



Rất duyên dáng nhưng cũng đầy nam tính, giọng nói của anh ta ấm áp với một ngữ điệu chỉ có thể tả là du dương. Gợi tình. Và nói một cách thẳng thắn là quyến rũ.



Grace gần như tê liệt, cô ngước mắt lên và ...



Chà ...



Thành thật mà nói là cô chỉ nhìn thấy một thứ, và cái đó làm cho mặt cô nóng hơn cả món canh mướp Cajun. Làm sao cô có thể bỏ qua được nó khi mà nó ở ngay trong tầm tay của cô. Và nó thật sự là một cái mới to làm sao.



Ngay sau đó, anh ta quì xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang xòa vào mắt cô. Anh ta sờ khắp đầu cô như thể đang tìm một vết thương.



Cô say sưa ngắm bộ ngực anh ta. Không thể di chuyển hay nhìn chỗ nào khác ngoài làn da đẹp đến khó tin ấy, Grace cố gắng không rên lên vì những cảm giác sâu kín khó tả mà bàn tay anh ta gây ra khi vuốt tóc cô. Cả cơ thể cô nóng bừng lên.



"Cô có bị đau ở đâu không?" Anh ta hỏi.



Một lần nữa, giọng nói kỳ lạ và bay bổng đó dội vào cô như cái vuốt ve âu yếm.



Cô nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng óng, làn da rám nắng đang gọi mời tay cô chạm vào.



Anh ta trông thật rực rỡ.



Cô nóng lòng muốn nhìn mặt anh ta để xem có phải toàn bộ con người anh ta chỗ nào cũng hoàn hảo không.



Khi cô nhìn lên, lướt qua những cơ bắp như được tạc trên vai anh ta, cô há hốc mồm. Chai rượu rơi khỏi tay.



Đó chính là anh ta!



Không, không thể thế được.



Điều này không thể xảy ra với cô, và anh ta không thể đứng khỏa thân trong phòng khách của cô tay đang đan vào tóc cô được. Những chuyện như thể này không thể xảy ra ở đời thực được. Mà đặc biệt là không thể xảy ra với một người hết sức bình thường như cô.



Song ...



"Anh là Julian?" Cô hỏi gần như hụt hơi.



Anh ta có cơ thể mượt mà, mạnh mẽ của một vận động viên thể dục dụng cụ nhà nghề. Cơ bắp của anh ta rắn rỏi, thon thả và tuyệt đẹp và chúng được sắp xếp ở những nơi mà cô không hề biết là người đàn ông lại có thể có cơ bắp ở đó. Ở trên vai anh ta, ở bắp tay và cánh tay. Ngực và lưng anh ta. Từ cổ cho đến chân anh ta.



Bạn hãy tưởng tượng đi, nó căng lên đầy sức mạnh và nam tính.



Mái tóc vàng óng của anh ta rủ thành từng lọn sóng lòa xòa quanh gương mặt được cạo râu sạch sẽ trông như được tạc bằng đá. Gương mặt anh ta đẹp trai và quyến rũ đến mức khó tin, nhưng không hề có nét gì nữ tính hay ủy mị. Nó đẹp hút hồn người ta.



Đôi môi đầy đặn hơi tủm tỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền hằn sâu trên đôi má rám nắng.



Và đôi mắt.



Đẹp làm sao!



Đôi mắt có màu xanh trong vắt của một bầu trời không gợn mây thỉnh thoảng ánh lên những tia sáng màu xanh nước biển sẫm. Ánh mắt ẩn chứa sự dữ dội và ánh sáng trí tuệ. Cô có cảm giác như cái nhìn của anh ta có thể giết chết người.



Hay ít nhất cũng sẽ tàn phá.



Và rõ ràng là cô đang bị nó tàn phá. Bị mê hoặc bởi một người đàn ông quá hoàn hảo để có thật trên đời.



Cô lưỡng lự đưa tay ra chạm vào cánh tay anh ta. Cô thực sự kinh ngạc khi cánh tay anh ta không biến mất để chứng tỏ rằng toàn bộ chuyện này chỉ là ảo giác do cô bị say rượu.



Không, cánh tay đó là thật. Thật và rắn chắc và ấm áp. Làn da dưới tay cô gập lại thành những cơ bắp mạnh mẽ làm tim cô đập loạn xạ.



Grace thực sự choáng váng không thể làm gì ngoài việc cứ đứng nhìn chằm chằm.



Julian nhíu mày ngạc nhiên. Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào lại chạy khỏi anh hay đuổi anh đi sau khi đã đọc thần chú gọi anh đến.



Tất cả những người khác đều mong chờ anh hiện lên, rồi ngay lập tức ngã vào vòng tay anh, đòi hỏi anh phải làm họ thỏa mãn.



Nhưng người phụ nữ này thì không thế ...



Cô ấy khác với họ.



Anh hơi mỉm cười khi nhìn lướt khắp người cô.



Mái tóc đen tuyền dày dặn thả ngang lưng, và đôi mắt cô màu tro như màu biển trước khi trời bão. Đôi mắt màu tro ánh lên những ánh bạc và xanh thể hiện sự thông minh, tinh tế.



Làn da cô trắng xanh, mềm mại lấm chấm những nốt tàn nhang nhạt li ti. Toàn bộ cơ thể cô ấy cũng đáng ngưỡng mộ như giọng nói mượt mà nhấn mạnh vào các trọng âm của cô vậy.



Nhưng cái đó cũng không quan trọng.



Bất kể trông cô thế nào, anh có mặt ở đây chỉ để phục vụ cô ở trên giường. Dùng thân mình để làm cô vui sướng, và anh làm việc đó có chủ đích.



"Nào," anh nói và nắm lấy vai cô. "Hãy để tôi bế cô lên."



"Anh đang trần truồng," cô nói khẽ rồi nhìn anh từ đầu đến chân và kinh ngạc nhận ra rằng anh hoàn toàn không mặc gì trên người cả. "Anh hoàn toàn trần truồng."



Anh vén mái tóc đen của cô ra sau tai. "Tôi biết."



"Anh đang trần truồng!"



"Chúng ta đã khẳng định điều đó rồi."



"Anh vui sướng và khỏa thân."



Julian bối rối chau mày. "Gì cơ?"



Cô nhìn xuống cái đó của anh đang cương lên. "Anh vui sướng," cô nhắc lại và liếc nhìn để chỉ cho anh thấy. "Và anh khỏa thân."



À, hóa ra đó là cách họ gọi nó trong thế kỷ này. Anh phải nhớ điều này mới được.



"Và điều đó làm cô cảm thấy khó chịu à?" Anh hỏi, ngạc nhiên khi thấy có một người phụ nữ lại quan tâm đến việc anh ở trần khi mà xưa nay chưa hề có ai để ý đến nó cả.



"Bingo!"



"Được, tôi có một cách," Julian nói, giọng anh trùng xuống khi anh nhìn chăm chăm vào áo cô, đôi núm vú đang cương cứng và chọc lên khỏi lần áo trắng mỏng. Đôi núm vú mà anh không thể chờ thêm để được chiêm ngưỡng.



Được nếm thử.



Anh tiến lại và chạm vào cô.



Grace lùi lại. Tim cô đập thình thịch. Điều này không có thật. Không thể là thật. Cô chỉ say rượu và bị ảo giác thôi. Hay cũng có thể cô bị ngã đập đầu vào thành bàn và đang nằm bất tỉnh, chảy máu đến chết.



Đúng thế rồi! Thế nghe còn có lý.



Ít nhất thì điều đó còn có lý hơn trái tim đang đập thình thịch dồn máu hâm nóng khắp cơ thể cô. Trái tim đang van vỉ cô hãy lao vào người đàn ông này.
Nét mặt anh trống rỗng, anh ngước mắt lên và hỏi: "Gì cơ? Lúc người ta phát minh ra dĩa hay thế kỉ 15?"



"Đương nhiên là thế kỉ 15." Và nghĩ thêm một lát, cô nói thêm, "Khi người ta phát minh ra dĩa thì anh không có mặt đúng không?"



"Không," anh hắng giọng và lấy khăn giấy lau miệng. "Tôi được gọi bốn lần trong thế kỉ đó. Hai lần ở Ý, một lần ở Anh và một lần ở Pháp."



"Thật sao," cô nói và cố gắng tưởng tượng xem ở thời kì ấy thì thế nào. "Tôi cá là anh đã được chứng kiến tất cả mọi chuyện qua từng ấy thế kỉ."



"Cũng không hẳn."



"Thôi nào. Trong hai nghìn năm"



"Tôi chủ yếu chỉ thấy phòng ngủ, giường và buồn kín thôi."



Giọng nói dửng dưng của anh làm cô chững lại, còn anh lại tiếp tục ăn. Hình ảnh của Paul hiện ra làm tim cô đau nhói. Cô mới chỉ biết đến một tên ngốc ích kỷ và vô tình. Có vẻ như Julian biết nhiều hơn rất nhiều.



"Nói cho tôi biết nhé, thế anh chỉ nằm trong quyển sách chờ người gọi đến à?"



Anh gật đầu.



"Thế anh làm gì trong quyển sách đó để giết thời gian?"



Anh nhún vai, và cô phát hiện ra một điều rằng anh không biết nhiều cách diễn đạt.



Hay từ ngữ.



Cô tiến lên trước và ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với anh. "Anh biết không, theo như anh nói thì chúng ta có một tháng ở cùng nhau, vậy sao ta không biến nó thành thời gian thư giãn và nói chuyện?"



Julian ngước mắt nhìn đầy ngạc nhiên. Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng có ai đó nói chuyện một cách thực sự với anh, nếu không phải là những câu khích lệ hay gợi ý để anh làm cho họ cảm thấy sung sướng hơn nữa.



Hoặc để gọi anh lên giường.



Anh đã biết từ rất sớm rằng đàn bà chỉ muốn một điều ở anh- cái của anh ngập sâu giữa hai đùi họ.



Nghĩ vậy, anh từ từ đưa mắt khoan khoái nhìn khắp cơ thể cô, dừng lại ở hai bầu vú đang cương dần lên khi bị anh nhìn chăm chú quá lâu.



Cô phẫn nộ khoanh tay ngang ngực và chờ đến khi ánh mắt anh gặp ánh mắt cô.



Julian suýt phì cười. Suýt nữa.



"Cô biết không, " anh nói, dùng lời lẽ của cô. "Có nhiều thứ để làm với cái lưỡi hơn là để nói, ví dụ như dùng lưỡi đưa khắp bộ ngực trần của cô, lên đến chỗ lõm ở cổ." Anh đưa mắt nhìn xuống dưới bàn xuống cái khoảng giữa đùi cô. "Không kể còn những chỗ khác mà nó có thể chạm tới."



Trong giây lát, Grace đứng chết lặng. Rồi kinh ngạc.



Rồi cảm thấy vô cùng kích thích.



Là một chuyên gia trị liệu, cô đã nghe nhiều chuyện còn sốc hơn thế, cô tự nhủ.



Vâng, nhưng không phải từ một cái lưỡi mà cô muốn nó làm nhiều chuyện khác hơn là nói.



"Anh nói đúng đấy, còn có nhiều việc khác có thể làm với nó, ví dụ như cắt nó đi," cô nói, cảm thấy thỏa mãn đôi chút khi thấy sự kinh ngạc ánh lên trong mắt anh ta. "Nhưng tôi lại là một người thích nói chuyện, và anh ở đây là để làm tôi hài lòng, đúng không?"



Chỉ có hơi thoáng căng thẳng ở anh, như thể anh phản kháng lại nhiệm vụ của mình. "Đúng thế."



"Thế thì kể cho tôi nghe anh làm những gì khi anh bị nhốt trong cuốn sách đó."



Ánh mắt anh nhìn cô chứa đựng những cảm xúc dữ dội mà cô có thể thấy là sự bất an, bí ẩn và hơi đáng sợ.



"Nó giống như bị nhốt trong một cái quan tài đá," anh lặng lẽ nói. "Tôi nghe thấy tiếng nói, nhưng tôi không thể nhìn thấy ánh sáng hay bất kỳ thứ gì khác. Tôi cứ đứng im, không thể cử động. Chờ đợi. Nghe ngóng."



Nghe chuyện đó, Grace chợt rùng mình. Cô nhớ có một lần, đã lâu lắm rồi, vô tình cô tự nhốt mình trong gian buồng chứa dụng cụ của bố. Không một chút ánh sáng, không lối ra. Vô cùng hoảng sợ, cô cảm thấy phổi mình như bị lôi lên, đầu óc choáng váng vì sợ hãi. Cô đã la hét và đấm tay vào cửa cho đến khi cả bàn tay thâm tím.



Cuối cùng thì mẹ cô nghe thấy tiếng cô và giải thoát cho cô ra.



Cho tới tận bây giờ, vì chuyện đó Grace vẫn thấy hơi sợ không gian khép kín. Cô không thể tưởng tượng được bị giam cầm hàng thế kỷ trong một chỗ như thế thì sẽ thế nào.



"Khủng khiếp quá," cô nói khẽ.



"Rồi dần dần thì cũng quen thôi."



"Vậy sao?" Cô không biết, nhưng cô hơi nghi ngờ điều đó.



Khi mẹ cô giải thoát cho cô khỏi gian chứa dụng cụ, cô phát hiện ra là mình mới ở trong đó có nửa tiếng, vậy mà đối với cô nó kéo dài như vô tận. Sẽ ra sao nếu bị giam cầm như vậy vĩnh viễn?



"Thế anh đã bao giờ bỏ trốn chưa?"



Cái nhìn của anh đã thay cho câu trả lời.



"Thế chuyện gì đã xảy ra?" Cô hỏi.



"Rõ ràng là tôi đã thất bại."



Cô cảm thấy thương cảm cho anh. Hai ngàn năm trong một cái hầm mộ tối tăm. Có một điều lạ là anh không bị phát điên. Anh vẫn có thể ngồi điềm tĩnh ở đây với cô và kể về toàn bộ chuyện đó.



Chả trách anh muốn ăn. Tước bỏ cảm giác kiếu đó quả thật là một sự tra tấn dã man và dai dẳng.



Chính giây phút đó, cô biết rằng cô sẽ giúp anh. Cô không biết sẽ giúp như thế nào, nhưng chắc phải có cách gì đó để giúp anh giải thoát chứ. "Giả sử chúng ta tìm ra một cách nào đó giúp anh được tự do thì sao?"



"Tôi dám chắc với cô là không có cách nào."



"Anh bất tử phải không?"



Anh đưa mắt nhìn cô. "Bị giam giữ hai nghìn năm đối với một con người thì đúng là như vậy."



Grace nhìn anh ăn, ý nghĩ của cô đảo lộn hết lên. Niềm lạc quan trong cô từ chối không đề cho sự bi quan của anh chen vào, như thể chuyên gia trị liệu trong cô không chịu khoanh tay đứng nhìn anh mà không giúp. Cô đã có lời thề là sẽ giúp người khác vơi đi những đau khổ họ phải chịu đựng bất cứ khi nào cô có thể giúp và Grace đã thực hiện lời thề của mình một cách nghiêm túc nhất.



Ở đâu có ý chí, ở đó sẽ luôn có lối thoát.



Dù phải trèo đèo lội suối, cô cũng sẽ cố tìm cách giải thoát cho anh!



Và trong lúc đó, cô quyết định rằng cô sẽ làm gì đó cho anh, điều mà cô cho rằng chưa có ai từng làm trước kia, để anh có thể tận hưởng thời gian anh ở New Orleans này. Những người đàn bà khác có thể chỉ giữ chặt anh trong buồng ngủ hoặc buồng kín của họ, nhưng cô sẽ không xiềng xích ai cả.



"Thôi được rồi, thế thì lần này anh hiện lên là dành cho anh, cậu bé ạ."



Anh ngước mắt lên từ đĩa thức ăn với niềm vui thích bất ngờ.



"Tôi sẽ là người hầu của anh," Grace nói tiếp. "Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn và anh sẽ được xem bất cứ thứ gì anh muốn xem."



Anh nhếch một bên mép vẻ ngạc nhiên pha lẫn giễu cợt, uống một ngụm rượu vang rồi nói: "Cô cởi áo ra."



"Xin lỗi?" Cô hỏi lại.



Anh đặt chiếc ly sang bên và nhìn cô chăm chú với ánh mắt nóng bỏng đầy ham muốn. "Thì cô vừa nói là tôi có thể xem cái gì tôi muốn xem và làm những gì tôi muốn làm mà. Thế thì tôi muốn xem bộ ngực trần của cô, và sau đó muốn đưa lưỡi - "



"Woa, anh ghê gớm thật đấy, anh tỉnh lại đi," Grace nói, hai má cô đỏ dừ, toàn thân nóng rực. "Tôi nghĩ rằng cần phải có một số qui tắc cơ bản khi anh ở đây. Thứ nhất, sẽ không có chuyện đó đâu."



"Thế tại sao?"



Đúng rồi, cơ thể đang gào thét của cô cũng nửa van xin, nửa giận dữ lên tiếng hỏi tại sao?



"Bởi vì tôi không phải loại mèo mả gà đồng chỉ chờ con mèo đực đến làm chuyện đó xong rồi bỏ đi."