Người Tình Kỳ Ảo (Fantasy Lover)
Chương 4 :
Ngày đăng: 18:21 19/04/20
Julian nhướn mày trước phản ứng hoàn toàn bất ngờ, hoàn toàn thô lỗ của cô. Nhưng anh còn ngạc nhiên hơn trước sự cay nghiệt trong giọng nói của Grace. Chắc hẳn trước đây cô từng bị lợi dụng một cách tồi tệ nên cô mới cư xử khó hiểu như vậy đối với anh
Hình ảnh Penelope chợt hiện lên trong óc anh và anh cảm thấy như bị một nhát dao đâm mạnh vào tim mà nhờ có sự rèn luyện khắc khổ trong quân đội mới giúp anh không nhăn mặt lại vì đau đớn.
Anh có quá nhiều điều cần phải chuốc lỗi. Những tội lỗi lớn mà hai ngàn năm trừng phạt cũng vẫn chưa thể đền bù lại được.
Không phải anh sinh ra đã là đồ bỏ đi, mà vì cuộc sống khắc nghiệt đầy tuyệt vọng và phản bội đã biến anh trở thành người như vậy.
Anh nhắm mắt lại, cố xua những ý nghĩ đó khỏi đầu. Đó đã là lịch sử cổ đại rồi và bây giờ là hiện tại, Grace là hiện tại.
Và anh có mặt ở đây là vì cô.
Bây giờ anh mới hiểu những gì Selena nói với anh về Grace. Đó chính là lý do vì sao anh ở đây. Anh phải chỉ cho Grace thấy tình dục thú vị như thế nào.
Trước đây anh chưa từng phải đối mặt với chuyện gì tương tự thế này
Khi nhìn Grace, anh chậm rãi mỉm cười. Đây sẽ là lần đầu tiên trong đời anh phải thuyết phục một người đàn bà trở thành người tình của anh. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào từ chối anh.
Với sự thông minh và bướng bỉnh của Grace, anh biết rằng đưa cô lên giường cũng sẽ khó khăn không kém gì chiến đấu với quân đội La Mã.
Được, anh sẽ thưởng thức việc này.
Cũng như anh sẽ thưởng thức cô. Từng centimet làn da lấm chấm tàn nhang đáng yêu của cô.
Grace nuốt khan trước nụ cười thực sự đầu tiên mà cô nhìn thấy từ anh. Nụ cười làm mềm đi những đường nét và làm anh càng trở nên quyến rũ một cách dữ dội.
Không hiểu anh ta nghĩ cái quái gì thế?
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu mà Grace cảm thấy nóng mặt khi cô nghĩ lại những lời nói độc địa của mình. Cô không cố tình để những lời nói đó tuôn ra. Đây không phải là tính cách của cô khi cô tự vấn lại thái độ của mình đối với người khác, đặc biệt là một người lạ.
Nhưng người đàn ông này có cái gì đó rất lôi cuốn. Cái gì đó chạm vào cô một cách rất khó chịu. Có thể đó là nỗi đau được ngụy trang sơ sài thỉnh thoảng lại lóe lên trong đôi mắt xanh thẫm mà thỉnh thoảng cô bắt gặp khi anh không để ý.
Hay cũng có thể đó là do những năm tháng cô được đào tạo để trở thành một chuyên gia trị liệu nhưng không thể chịu đựng nổi ý nghĩ có một tâm hồn đau khổ đang ở trog nhà mình mà mình lại không làm gì để giúp anh ta .
Cô cũng chẳng biết nữa.
Chiếc đồng hồ của ông cô để lại trên tầng hai đổ một hồi chuông. "Chúa ơi!"- cô nói sửng sốt khi thấy đã quá khuya.
"Sáng mai tôi phải dậy lúc 6h để đi làm"
"Bây giờ cô sẽ đi ngủ à?"
Nếu trông anh không quá nghiêm túc khi nói vậy, bộ mặt ngỡ ngàng của anh chắc hẳn đã làm cô phì cười. "Tôi cần phải đi ngủ"
Đôi lông mày của anh chau lại trong ...
Đau khổ ư?
"Có vấn đề gì à?" – cô hỏi
Anh lắc đầu.
"Thế thì tôi sẽ chỉ cho anh chỗ anh sẽ ngủ và ..."
"tôi không buồn ngủ"
Cô giật mình khi nghe anh nói "Gì cơ?"
Julian nhìn cô, không thể tìm lời để diễn tả cảm giác của anh. Anh đã bị giam cầm trong quyển sách đó quá lâu rồi, bây giờ tất cả những gì anh muốn làm là chạy, nhảy. Làm bất cứ cái gì để chào mừng sự tự do đột ngột này.
Anh không muốn đi ngủ. Ý nghĩ phải nằm trong bóng tối thêm một phút nào nữa ...
Anh cố gắng lấy lại hơi thở.
"Tôi đã nghỉ ngơi từ năm 1895 đến giờ rồi". Anh giải thích.
"Tôi không chắc là đã bao lâu, nhưng tôi nghĩ cũng đã khá lâu rồi"
"Bây giờ là năm 2002". Grace cung cấp thông tin cho anh. "Anh đã "ngủ" trong vòng 107 năm". Không, cô tự đính chính. Anh ấy không ngủ.
Anh ta nói với cô rằng anh ta có thể nghe thấy mọi câu chuyện được nói gần cuốn sách, điều đó có nghĩa là anh ấy đã thức và bị giam kín trong chừng ấy thời gian.
Một mình.
Cô độc.
Cô là người đầu tiên trong hơn 100 năm qua anh có thể nói chuyện và ở cùng với anh.
Lòng cô quặn lại thương cảm. Mặc dù cô chưa từng trải qua, nhưng cô biết cảm giác phải ở đâu đó nghe chuyện của mọi người mà không thể tham gia là như thế nào. Bị cô lập, không nhìn thấy.
"Tôi ước mình có thể thức thêm" – Cô nói, cố nén một cái ngáp. "Thực ra thì tôi có thể thức được, nhưng nếu tôi ngủ đủ thời gian, đầu óc tôi sẽ đặc sệt lại và tôi sẽ không suy nghĩ được gì hết".
"Tôi hiểu. Ít nhất tôi cũng hiểu ý cô định nói, mặc dù tôi không hiểu từ "đặc sệt" nghĩa là gì"
Mặc dù vậy, cô vẫn thấy rõ sự thất vọng của anh. "Anh có thể xem ti vi"
"Ti vi á?"
Cô cầm cái bát đã hết sạch của anh mang vào rửa rồi đưa anh quay lại phòng khách. Cô bật ti vi lên và hướng dẫn anh cách dùng điều khiển từ xa để chuyển kênh
"Thật không thể tin được".- Anh thốt lên khi lướt các kênh ti vi
"Vâng, đây là một loại phương tiện hiện đại của thời này"
Bây giờ thì anh cũng đã có việc để mà bận rộn rồi. Rốt cục thì đàn ông cũng chỉ cần có ba thứ để hạnh phúc - thức ăn, tình dục và cái điều khiển từ xa. Anh đã có hai thứ trong số đó rồi
"Bây giờ thì tạm biệt"- Cô vừa nói vừa đi lên gác
Khi cô bước ngang qua anh, anh chạm vào tay cô. Mặc dù anh chỉ chạm khẽ nhưng nó cũng đủ truyền một luồng điện khắp người cô
Khuôn mặt anh trông đờ đẫn, những tình cảm tự nhiên nhất ánh lên trong mắt anh. Cô thấy sự đau đớn của anh, cái anh cần, nhưng trên hết cô thấy sự cô độc.
Anh không muốn cô đi.
Liếm đôi môi bỗng trở nên khô khốc, cô nói một câu mà chính cô cũng không tin được. "Tôi còn một cái ti vi nữa trong phòng tôi. Anh có thể xem ti vi trong khi tôi ngủ"
Anh nhìn cô cười bẽn lẽn.
Julian theo cô lên gác, rất ngạc nhiên khi thấy cô có thể hiểu anh mà không cần anh phải nói ra. Cô quan sát đến việc anh sợ cô đơn trong khi cô cũng có những mối bận tâm riêng của mình.
Điều đó làm anh có cảm giác khác lạ về cô. Có một cảm giác khác lạ trong lòng anh.
Đó có phải sự dịu dàng?
Anh cũng không biết nữa.
không, không đời nào. nếu cô có trao thân gửi phận cho một người đàn ông nào nữa thì đó sẽ phải là một người chung thuỷ với cô. một người sẽ chăm sóc, bao bọc cho cô.
một nguời sẽ không bao giờ bỏ qua những nỗi đau của cô mà tiếp tục sử dụng thân thể cô để thoả mãn anh ta như thể cô chẳng là gì cả, những ký ức đau buồn xưa khiến trong cô lại trào lên nỗi tức giận. Paul đã cư xử như thể cô không tồn tại. như thể cô chẳng là gì ngoài một con búp bê vô cảm sinh ra để phục vụ nhu cầu xác thịt của anh ta.
và cô sẽ không bao giờ cho phép bất kì ai, đặc biệt là Julian, được đối xử với cô như vậy.
chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
... ...... ...... ...... ...... ...
Julian bước xuống cầu thang ngỡ ngàng trước ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ. thật buồn cười khi người ta lại cảm thấy vui sướng với những điều nhỏ nhoi như vậy. anh nhớ lại trước kia anh hầu như không bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt giản đơn như một buổi sáng trời nắng thế này.
bây giờ, tất cả mọi thứ với anh đều như một món quà của thần linh. một món quà mà anh sẽ tận hưởng trong vòng một tháng tiếp theo trước khi anh bị buộc phải quay trở lại với bóng tối.
tim anh nặng trĩu, anh bước về phía bếp và đi tới chiếc tủ mà Grace cất thức ăn. khi anh mở cánh cửa, một làn hơi lạnh toát từ trong tủ phả ra khiến anh kinh ngạc. anh xoè tay ra, để cho luồng khí lạnh tràn lên làn da mình. thật không thể tin nổi.
anh cầm mấy cái hộp khác nhau lên, nhưng không đọc được những dòng chữ in trên hộp.
"không được ăn những thứ mà mình không xác định được" - anh tự nhắc nhở bản thân, hồi tưởng lại một số thứ kinh tởm mà anh đã chứng kiến người ta ăn trong nhiều thế kỷ qua.
anh cúi xuống tìm kiếm cho đến khi tìm thấy một quả dưa chín để ở ngăn dưới cùng. sau khi mang quả dưa ra đặt ở bếp, anh lấy một con dao rộng bản trong số cả tá dao mà Grace cất trong hộp và bổ quả dưa làm đôi.
anh cắt một miếng nhỏ và dưa vào miệng.
anh gừ gừ trong cổ họng khi miếng dưa mọng nước ngon lành lướt qua đầu lưỡi. miếng dưa ngọt ngào khiến dạ dày anh sôi lên đòi miếng nữa. cổ họng anh thèm được nuốt thêm những miếng dưa mềm ngọt.
lại có cái để ăn thật tuyệt. có cái gì đó để làm dịu đi cơn đói và khát của anh.
trước khi anh có thể dừng lại, anh đặt con dao sang bên và bắt đầu ngoạm quả dưa, ngấu nghiến cắn hết miếng này đến miếng khác.
trời ơi, nhưng anh đói quá. khát quá.
cho đến tận khi anh thấy mình đang quắp vào vỏ dưa anh mới chợt ý thức được hành động của mình.
Julian đông cứng lại khi anh nhìn vào đôi bàn tay đầy nước dưa của mình, những ngón tay anh cong lên bấu chặt vào vỏ quả dưa trông như móng vuốt của một con quái vật.
"Lại đây Julian, nhìn vào mặt ta. nào bây giờ hãy là 1 cậu bé ngoan và làm những gì ta bảo. chạm tay vào chỗ này. ừ, ừ... đúng rồi. ngoan lắm, ngoan lắm. hãy làm ta thoả mãn, rồi ta sẽ thấy thức ăn lên cho người ăn ngay".
kí ức không thể che dấu của lần hiện lên gần nhất khiến anh lưỡng lự. chả trách anh hành động như một con thú vậy, anh đã bị đối xử như một con vật trong thời gian quá lâu đến nỗi anh không thể nhớ được là mình vẫn là một con người nữa.
ít nhất thì Grace cũng không trói anh vào chân giường của cô.
dù sao thì cũng chưa.
tự kinh tởm bản thân, anh nhìn quanh phòng, thầm cảm ơn vì Grace đã không trông thấy anh trong lúc mất tự chủ.
anh thở dốc, vớ lấy nửa quả dưa và ném nó vào cái thùng rác mà anh thấy Grace dùng để đựng rác hôm qua. sau đó anh tiến lại phía bồn rửa rửa sạch nước dưa ngọt đang dính đầy tay.
anh thở dài khoan khoái ngay khi những giọt nước mát lạnh đầu tiên chạm vào tay. nước. tinh khiết và mát lành. đây là thứ mà trong suốt thời gian bị giam cầm anh ao ước nhất. cũng chính là thứ mà anh kháo khát giờ nọ qua giờ kia khi cổ họng anh cháy khô và đau đớn.
anh để cho làn nước mát chảy khắp da dẻ rồi mới khum tay lại hứng lấy và cúi xuống uống nước từ lòng bàn tay những giọt nước đang ngập các ngón tay. làn nước dịu dàng chảy từ miệng qua cổ họng khát cháy làm dịu đi cơn khát. bây gìơ anh không muốn gì hơn là đựơc nhảy vào bồn rửa tay để cảm nhận dòng nước chảy lên khắp cơ thể.
tới tận....
anh nghe thấy tiếng gõ cửa tiếp sau đó là tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân lên cầu thang. Julian tắt vòi nước và với tay lấy chiếc khăn khô để cạnh bồn rửa lau mặt và tay.
khi anh quay lại với nửa quả dưa còn lại, anh nghe thấy tiếng Selena. "anh ấy đâu rồi?"
Julian khẽ lắc đầu trước sự hào hứng của bạn cô. đó chính là điều mà anh đã muốn đón nhận từ Grace.
Hai người phụ nữ bước vào bếp. anh ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt nâu mở to như chiếc khiên của chiến binh Spartan.
"ôi trời đất quỷ thần ơi" - Selena há hốc miệng vì kinh ngạc.
Grace đứng khoanh tay trước ngực, đôi mắt cô long lanh nửa tức giận nửa ngạc nhiên. "Julian, anh gặp Selena đi".
"ôi trời đất quỷ thần ơi" - bạn cô nhắc lại.
"Selena?" - Grace vẫy vẫy tay trước mặt Selena. Selena vẫn không chớp mắt.
"trời đất quỷ..."
"cậu có thôi đi không?" - Grace gắt lên.
Selena thả toàn bộ số quần áo đang cầm trên tay xuống sàn, rồi đi vòng quanh căn bếp cho đến khi quan sát được toàn bộ cơ thể anh. cô nhìn chăm chú từ đầu xuống đến đôi chân trần của anh.
Julian không giấu nổi sự giận dữ trước hành động của cô. "cô có muốn kiểm tra thêm răng lợi của tôi hay có muốn tụt quần tôi xuống để kiểm tra nữa không?" - anh hỏi với giọng ác ý hơn chủ định. nói cho cùng, về mặt lí luận thì cô ấy đang cùng phe với anh đấy chứ.
giá như cô ta có thể ngậm miệng lại và đừng nhìn anh cái kiểu đó. anh không bao giờ có thể chịu đựng được sự chú ý khác thường như vậy.
Selena rụt rè đưa tay ra khẽ chạm vào tay anh. "hù!" - anh chồm lên làm cô nhảy dựng lại.
Grace cười ngất.
Selena cau mày và liếc nhìn cả hai người. "thôi được, cả hai người. Hai người cố tình đem tôi ra làm trò cười đấy à?"
"cậu đáng bị như vậy" - Grace cầm một miếng dưa mà anh vừa cắt bỏ vào miệng. "còn chưa kể là hôm nay cậu sẽ phải mang anh ta đi cùng với cậu đấy".
"Cái gì?" - Julian và Selena đồng thanh hỏi.
cô nuốt miếng dưa rồi nói : "à, thì mình không thể đưa anh ấy đến chỗ làm việc của mình được, đúng không?"
Selena mỉm cười tinh quái. "mình cá là Lisa và mấy cô bạn đồng nghiệp của cậu sẽ thích đấy".
"và cả anh chàng mà mình hẹn gặp lúc 8 giờ cũng vậy. nhưng như vậy sẽ rất bất tiện cho công việc".
"thế cậu không huỷ cuộc hẹn được à?" - Selena hỏi.
Julian tỏ vẻ đồng tình. anh hoàn toàn không muốn đến những chỗ công cộng. điều duy nhất của lời nguyền mà anh cảm thấy có thể chấp nhận được đó là việc phần lớn các bà các cô triệu gọi anh đều giấu anh trong phòng riêng hoặc trong vườn.
"cậu thừa biết rồi đấy" - Grace nói - "mình không có một ông chồng luật sư chu cấp. với lại, mình không nghĩ rằng Julian lại muốn lang thang ở nhà một mình cả ngày. mình chắc rằng anh ấy muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thành phố".
"tôi muốn đựơc ở đây với em" - anh nói.
bởi vì anh thực sự muốn được cảm nhận cô ở dưới anh một lần nữa.
Grace bắt gặp ánh mắt anh, còn anh thì nhìn thấy sự khao khát loé lên dưới đáy đôi mắt màu tro của cô. ngay khoảng khắc đó, anh đã nhận ra ý định của cô. cô muốn đi làm để tránh khỏi phải ở bên cạnh anh.
thôi được, dù sao thì cô cũng sẽ phải về nhà.
khi đó cô sẽ là của anh.
và một khi cô đã đầu hàng anh, anh sẽ cho cô thấy sự dẻo dai và khao khát của một chiến binh Macedon thuộc đội quân Sparta là như thế nào.