Người Tình Kỳ Ảo (Fantasy Lover)

Chương 5 :

Ngày đăng: 18:21 19/04/20


Buổi sáng dường như kéo dài lê thê khi Grace phải tiếp hết những bệnh nhân thường lệ. Cho dù cố gắng để tập trung vào bệnh nhân và những vấn đề của họ thế nào, cô cũng không sao làm được.



Trước mắt cô cứ hiện lên hình ảnh làn da rám nắng và đôi mắt xanh cháy bỏng.



Và nụ cười đó...



Cô ước sao Julian đừng mỉm cười với cô như vậy. Nụ cười của anh rõ ràng khiến cô không sao quên được.



"... thế nên tôi nói, Dave, nghe này, nếu anh muốn mượn quần áo của em cũng được. Nhưng bỏ ngay những bộ đồ hàng hiệu đắt tiền của em xuống bởi vì nếu anh mặc những đồ đấy trông đẹp hơn em thì em thà đem tất cả chỗ quần áo ấy cho Đội quân cứu tế. Tôi làm vậy có được không bác sĩ?"



Grace rời mắt khỏi lòng bàn tay đang nguệch ngoạc mấy hình vẽ một nét những người đàn ông cầm khiên, ngước mắt nhìn lên.



"Gì cơ Rachel?" – Cô hỏi lại bệnh nhân đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện.



Rachel là một nghệ sĩ nhiếp ảnh ăn mặc thanh lịch. "Tôi yêu cầu Dave tránh xa quần áo của tôi như thế có được không? Ý tôi là, thưa bác sĩ, thật tệ khi bạn trai mặc quần áo của mình trông lại đẹp hơn chính mình mặc chúng phải không ạ?"



Grace gật đầu. "Đương nhiên rồi. Đó là quần áo của cô và cô không cần phải cho vào tủ khóa lại."



"Đấy, tôi biết mà! Đó cũng chính là những gì tôi nói với anh ta. Nhưng anh ta có chịu nghe không? Không hề. Anh ta có thể tự gọi mình là Davida hay gì cũng được và nói với tôi rằng anh ta là một người phụ nữ trong vỏ bọc của một người đàn ông, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn nghe lời tôi như chồng cũ của tôi. Tôi xin thề là..."



Grace bất giác xem lại đồng hồ. Thời gian làm việc của cô và Rachel sắp hết rồi.



"Cô biết đấy Rachel," – cô nói, cắt ngang lời bệnh nhân trước khi Rachel tiếp tục bài diễn thuyết muôn thuở về đàn ông và những thói xấu của họ - "có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục chủ đề này vào thứ 2 tuần sau cùng với Dave được không?"



Rachel gật đầu. "Cũng được. Nhưng thứ 2 tuần tới nhớ nhắc tôi kể cho cô nghe về Chico."



"Chico nào?"



"Là con chó dòng chihuahua của nhà hàng xóm. Tôi thề là con chó đó đang để ý đến tôi."



Grace chau mày. Rõ ràng là Rachel không định ám chỉ những gì cô nghĩ đấy chứ. "Để ý?"



"Cô biết không, nó để ý thật đấy. Nó có thể có hình dạng một con chó, nhưng con chó này có những suy nghĩ về tình dục. Mỗi lần tôi đi ngang qua là nó lại ngước mắt nhìn lên váy tôi. Và cô không muốn biết nó đã làm gì với đôi dày tập chạy của tôi đâu. Con chó này là một kẻ đồi trụy."



"Thôi được." – Grace nói, ngắt lời cô kia một lần nữa. Cô bắt đầu có cảm giác mình không thể làm gì để giúp được Rachel và nỗi ám ảnh của cô ấy rằng tất cả đàn ông trên thế giới này sẵn sàng chết để có thể chiếm đoạt được cô ta. "Chắc chắn rồi chúng ta sẽ nói về sự say đắm của con chó chihuahua kia với cô."



"Cảm ơn bác sĩ. Cô là người tốt nhất." Rachel vớ lấy cái túi đang để dưới sàn nhà và tiến về phía cửa.



Grace day day lông mày khi những lời cuối cùng của Rachel vang lên trong đầu. Một con chó Chihuahua! Chúa ơi!



Rachel đáng thương. Chắc hẳn phải có cách gì để giúp người phụ nữ tội nghiệp này chứ.



Và một lần nữa, thà để một con chó Chihuahua say đắm nhìn lên váy của cô còn hơn là một nô lệ tình yêu người Hy Lạp.



"Ôi Lanie," – Grace thở dài – "sao cậu lại có thể lôi mình vào chuyện này chứ?"



Trước khi có thể nghĩ xa hơn, điện thoại nội bộ của cô vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ.



"Có chuyện gì thế Lisa?"



"Cuộc hẹn lúc 11 giờ của cô đã bị hủy và trong lúc cô gặp cô Thibideaux, bạn cô, cô Selena Laurena gọi đến 60 lần cả thảy, tôi không nói quá hay nói đùa đâu. Cô ấy để lại một lời nhắn khẩn là cô gọi ngay cho cô ấy."



"Cảm ơn Lisa".



Grace nhấc điện thoại lên gọi cho Selena.



"Ôi, ơn Chúa." – Selena nói trước hi Grace kịp mở miệng. "Cậu đến ngay mà đón anh bạn trai của cậu về nhà đi. Ngay lập tức!"



"Anh ấy không phải bạn trai của tớ, mà là..."



"Ồ, cậu có muốn biết anh ta là cái gì không?" – Selena hỏi giọng vói lên. "Anh ta là một cục nam châm chết tiệt có ma lực hút đàn bà, đấy, anh ta là thế đấy. Ngay trong lúc này khi bọn mình đang nói chuyện với nhau thì cũng có mấy nhóm phụ nữ đang tấn công quầy hàng của mình đây này. Sunshine rất vui mừng vì ngày hôm nay cô ta bán được số lượng đồ gốm kỷ lục. Tớ muốn đưa anh ta về sớm hơn, nhưng tớ không thể nào mà chen ra khỏi cái đám đông này được. Tớ thề với cậu là trông như ở đây đang mở hội vậy. Đời tớ chưa từng chứng kiến chuyện gì tương tự như thế này. Còn bây giờ thì mau đến đây giải cứu cho tớ đi!"



Điện thoại tắt lịm.



Grace thầm nguyền rủa sự may mắn của mình. Cô gọi sang cho Lisa yêu cầu hủy toàn bộ các cuộc hẹn buổi chiều với khách hàng.



Ngay lúc đặt chân đến quảng trường, Grace đã hiểu những gì mà Selena nói trên điện thoại. Phải có ít nhất hai chục phụ nữ đang vây quanh Julian và mấy chục người đi lại chăm chú nhìn anh.



Những người đứng gần anh nhất đang huých nhau, xô đẩy nhau cố gắng thu hút sự chú ý của anh.



Nhưng khó tin nhất là ba người phụ nữ đang ôm vai bá cổ anh để chụp ảnh.



"Ôi, cảm ơn anh!" – Một người phụ nữ tầm hơn 30 sung sướng nói với Julian trong khi lấy lại chiếc máy ảnh từ tay người chụp hộ.



Cô ta ôm chiếc máy ảnh vào ngực cố lôi kéo sự chú ý của Julian, nhưng dường như anh không mảy may để ý đến điều đó.



"Thật tuyệt vời!" Cô ta vẫn tiếp tục "Tôi không thể chờ được đến lúc về nhà và cho đám bạn mình xem ảnh. Họ sẽ không bao giờ tin rằng tôi đã gặp một người mẫu chuyên chụp ảnh bìa cho các tiểu thuyết lãng mạn ở ngay Quảng trường Pháp này."



Có cái gì đó trong dáng đứng cứng nhắc của Julian khiến Grace đồ rằng Julian không hề quan tâm đến cô kia. Nhưng vì phép lịch sự, anh không tỏ ra khiếm nhã một cách lộ liễu.



Mặc dù miệng anh cười, nhưng mắt anh thì không và chắc chắn đây không thể là nụ cười mà anh dành cho cô tối hôm qua.



"Rất hân hạnh!" – Anh nói với người phụ nữ kia.



Mọi người cười rộ lên. Grace lắc đầu không thể tin nổi. Này các cô, tự trọng một chút chứ!



Nghĩ lại, cô thấy mỗi lần anh nhìn cô, nét mặt, cử chỉ và nụ cười của anh đều khiến cô hơi choáng váng. Chả trách những người phụ nữ này lại hành động như những cô gái nông nổi trong buổi biểu diễn nhạc rock tại các trung tâm mua sắm.



Bỗng nhiên ánh mắt Julian lướt qua một biển những phụ nữ hâm mộ và bắt gặp ánh mắt cô. Grace nhướn mày nhìn anh tỏ vẻ ngạc nhiên.



Nụ cười của anh lập tức biến mất. Ánh mắt anh tập trung nhìn cô như một con thú ăn thịt đang đói nhìn con mồi. "Xin lỗi các cô!" – Anh nói và lách ra khỏi đám phụ nữ tiến thẳng về phía cô.



Grace hít một hơi dài, để ý thấy thái độ thù địch ngay tức thì của đám phụ nữ hướng về cô.



Nhưng tệ hơn, đó là cảm giác khao khát thôi thúc bất ngờ gào xé trong cô, khiến tim cô loạn nhịp. Và mỗi bước chân anh tiến gần đến cô hơn, tim cô lại đập nhanh hơn gấp 10 lần.



"Chào quý cô!" – Julian nói, nâng tay cô lên và nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên các đốt ngón tay.



Một làn sóng điện chạy dọc xương sống cô. Và trước khi cô kịp cất bước, anh đã lôi cô vào vòng tay mình và đặt lên môi cô một cái hôn cháy bỏng, ngây ngất.



Một cách rất tự nhiên, cô nhắm mắt lại, hưởng thụ cái cảm giác ấm áp của miệng và hơi thở anh. Cảm giác đôi tay anh ghì chặt cô và khuôn ngực rắn chắc. Đầu óc cô quay cuồng.



Ôi, người đàn ông này thật biết cách hôn! Julian có một cách sử dụng đôi môi đặc biệt không ai có thể giải thích nổi.



Và cơ thể anh... Cô chưa bao giờ có cảm giác gì như cảm giác được những cơ bắp thon gọn và rắn chắc ôm quanh mình thế này.



Chỉ khi có một người nào đó trong đám phụ nữ cất tiếng nói: "Đồ đàn bà mất nết." Cô mới tỉnh cơn mê.



"Julian, xin đừng!" – Cô thì thầm. "Mọi người đang nhìn chúng ta kìa."



"Em nghĩ là tôi quan tâm đến điều đó ư?"



"Nhưng tôi thì có!"



Anh gầm gừ nhưng rồi cũng đặt cô xuống đất. Đến lúc đó cô mới nhận ra rằng nãy giờ toàn bộ trọng lượng cơ thể cô dồn lên hai tay anh và dường như anh không cần cố gắng gì lắm khi nâng bổng cô như thế.



Hai má cô đỏ dừ lên, Grace nhận được những ánh mắt ghen tị của đám phụ nữ khi họ lần lượt bỏ đi.



Vẻ mặt Julian lộ rõ sự không hài lòng và miễn cưỡng, anh buông tay khỏi cô và bước lùi lại.



Selena vừa nói vừa thở dài: "Cuối cùng thì mình cũng gần như nghe được bình thường rồi." Cô lắc lắc cái đầu. "Nếu mình biết nó có tác dụng thế thì mình đã hôn anh ấy rồi."



Grace cười tự đắc. "Ừ, thì đấy là do cậu thôi."



"Sao cậu biết?" – Selena hỏi.



Grace phẩy tay chỉ vào bộ quần áo mà Julian đang mặc. "Trông anh ấy ăn mặc kìa. Cậu không thể đưa một vị thần Hy Lạp ra chỗ đông người mà lại để anh ấy mặc quần soóc và một cái áo nhỏ hơn 2 số so với cỡ của anh ấy được. Chúa ơi, Selena, cậu suy nghĩ thế nào mà lại làm vậy?"



"Hiện nay nhiệt độ ngoài trời đang là 102o F và độ ẩm là 110%. Mình chỉ không muốn anh ấy chết ngốt."



"Thôi, xin các quý cô làm ơn!" – Julian nói, đứng chen vào giữa hai người. "Thời tiết quá nóng nực để mà đứng giữa đường tranh cãi nhau về những chuyện vớ vẩn đại loại như là quần áo của tôi thế này." Rồi anh quét vào Grace một cái nhìn nóng bỏng và nở một nụ cười có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải tan chảy. "Và tôi cũng không phải là một vị thần Hy Lạp. Tôi chỉ là một á thần nhỏ nhoi thôi."



Grace không để ý đến những điều anh nói bởi vì chính giọng nói của anh đã choán hết đầu óc cô rồi. Làm sao anh ấy có thể nói được như vậy nhỉ? Anh ấy làm cách nào có thể khiến giọng nói của mình gợi cảm đến vậy?



Có phải đó là do chất giọng trầm đầy âm sắc không?



Không hẳn, chắc ngoài ra còn phải có những yếu tố khác nữa chứ, nhưng cả đời này chắc cô cũng không thể lý giải nổi.



Cô nhìn qua Selena và bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của Selena nhìn vào đôi chân trần và cặp mông của Julian.



"Cậu cũng cảm thấy thế, đúng không?" – Grace hỏi.



Selena chớp mắt nhìn lên hỏi: "Cảm thấy gì cơ?"



"Anh ấy. Như thể anh ấy là một chiếc bành kẹp thịt còn tất cả chúng ta là những con chuột bị mùi thơm của chiếc bánh quyến rũ." Grace nhìn xung quanh và chú ý đến cách mà những người phụ nữ qua đường nhìn anh, một số người còn ngoái cổ lại để nhìn anh rõ hơn.



"Ở anh ấy có cái gì lôi cuốn tất cả chúng ta chống lại ý chí của mình thế nhỉ?"



Julian nhíu mày đầy kiêu hãnh hỏi cô: "Chống lại ý chí của em?"



"Vâng, thành thật mà nói thì đúng vậy. Tôi không thích cảm giác thế này."



"Thế em cảm thấy thế nào?" – Anh hỏi.



"Xác thịt" – Grace buột miệng nói.



"Giống như một nữ thần?" – Anh hỏi, giọng anh trầm hẳn xuống.



"Vâng." – Cô nói khi anh tiến thêm một bước về phía cô.



Anh không chạm vào cô, nhưng anh không cần phải chạm. Chỉ cần sự có mặt của anh cũng đủ bao trùm cô. Khiến cô như người say khi ánh mắt hút hồn của anh nhìn lên môi cô, rồi cổ cô. Cô thề là cô đã cảm thấy như môi anh đang vùi trong hốc cổ cô rồi.



Và người đàn ông vẫn không di chuyển.



"Tôi có thể nói cho em biết đó là gì." – Anh nói khẽ.



"Đó là bùa ngải phải không?"



Anh lắc đầu, rồi đưa tay ra và dùng ngón trỏ nhẹ nhàng kéo từ má xuống cổ cô. Grace bất giác nhắm mắt lại khi một làn sóng đam mê trào dâng trong cô. Tất cả những gì cô có thể làm là quay đầu lại và cắn vào ngón tay đó.



Julian cúi xuống gần hơn và cọ má anh vào má cô. "Đó chính là do tôi có thể thưởng thức em theo cái cách mà những người đàn ông của thời đại em không thể."



"Đó là do anh ấy có cặp mông rắn chắc nhất mà tôi từng thấy." – Sunshine nói chen vào. "Đấy là chưa kể đến giọng nói và cách phát âm hay chết người. Tôi thực sự mong ước ai đó có thể nói cho tôi biết tôi có thể tìm một người như thế này ở đâu được."



Grace phá lên cười trước những nhận xét bất ngờ của Sunshine.




Cô cũng để ý thấy cách những người phụ nữ xung quanh trố mắt nhìn.



Julian nói đúng. Điều này thật không bình thường. Vậy thì liệu có được bao nhiêu người đàn ông như anh xuất hiện bằng xương bằng thịt? Một người đàn ông toát ra sự hấp dẫn xác thịt đến nhường ấy?



Người đàn ông này quả là một lọ hoóc môn di động hấp dẫn giống cái.



[1] (http://www.thuvien-ebook.com/forums/new ... 0#_ftnref1) Miền Nam Canada (ND)



Và bây giờ lại là một anh hùng nữa.



Nhưng trên hết, anh là một bí ẩn lớn đối với cô. Ở anh có quá nhiều chuyện mà cô muốn biết chết đi được. Trong vòng một tháng tiếp theo, cô sẽ tìm mọi cách để tìm hiểu những chuyện này.



Khi họ lên đến cửa hàng bán kẹo hạnh nhân ở tầng trên cùng, Grace mua hai cây kẹo hạnh nhân hồ đào và một li Coca.



Không đắn đo, cô đưa một thanh kẹo cho Julian. Nhưng thay vì cầm lấy thanh kẹo từ tay cô, anh lại cúi xuống cắn một miếng kẹo trên tay cô.



Anh thưởng thức vị ngọt của kẹo theo cái cách khiến cô nóng hết nguời, trong khi đôi mắt xanh kia vẫn chăm chú nhìn cô như thể anh đang ước giá mà cô là cây kẹo.



"Em nói đúng." - Giọng anh trầm ấm khiến cô rùng mình. "Ngon thật đấy".



"Ồ," – cô gái đứng sau quầy hàng trầm trồ - "giọng anh lạ quá. Chắc anh là người vùng khác."



"Không đâu." – Julian trả lời.



"Thế anh từ đâu tới?"



"Macedon".



"Có phải thuộc bang California không?" – Cô gái hỏi lại. "Trông anh giống mấy tay lướt sóng suốt ngày ở bãi biển."



Anh nhíu mày. "California?"



"Anh ấy là người Hy Lạp." – Selena giải thích cho cô gái kia.



"À, ra thế!" – Cô gái nói.



Julian nhướn mày nhìn cô. "Macedon không phải..."



"Ngốc ạ," – Selena nói mồm đầy kẹo hạnh nhân – "ở đây anh không thể tìm ra người nào phân biệt được sự khác nhau đó đâu."



Trước khi Grace kịp đáp lại câu nói bốp chát vừa rồi của Selena thì Julian đã đặt tay vào eo cô và nhấc bổng cô lên áp chặt vào khuôn ngực vạm vỡ của anh.



Anh cúi xuống gặm môi dưới của cô, rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm môi cô.



Đầu óc cô choáng váng vì cái ôm hôn nhẹ nhàng.



Anh đặt một nụ hôn nhanh chóng lên môi cô trước khi đặt cô xuống và lùi lại.



"Môi em dính kẹo." – Anh giải thích với một nụ cười tinh quái làm lộ rõ hai lúm đồng tiền.



Grace chớp mắt trong lòng đầy kinh ngạc không hiểu vì sao mỗi khi anh chạm vào cô, cô lại cảm thấy nóng, lạnh đến vậy. "Anh chỉ việc nói cho tôi biết điều đó thôi."



"Đúng vậy, nhưng cách của tôi thú vị hơn nhiều."



Cô không thể chối cãi được điều đó.



Cô nhanh chóng bước tránh xa anh và lờ đi nụ cười đầy vẻ thông hiểu của Selena.



"Tại sao em lại sợ tôi đến vậy?" – Julian bất ngờ bước đến cạnh cô hỏi.



"Tôi không sợ anh."



"Không ư? Thế thì điều gì khiến em sợ hãi như vậy? Mỗi lần tôi đến gần, em cứ co rúm lại."



"Tôi không co rúm." – Grace khẳng định. Chết tiêt, có tiếng vang dội lại không?



Anh tiến đến vòng tay ôm cô. Grace nhanh chóng bước tránh sang một bên.



"Đấy, em đang co rúm lại đấy." – Anh nói với cô khi họ quay lại chỗ cầu thang.



Mặc dù cô bước xuống trước, anh vẫn vòng tay ôm eo cô, rồi cúi đầu xuống sát đầu cô. Trông anh như trùm lên cô, bao bọc cô, khiến cô cảm thấy choáng váng và ấm áp lạ lùng.



Cô nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay rám nắng mạnh mẽ của anh đang bám vào phía eo đằng sau lưng cô. Những mạch máu nổi hẳn lên càng làm tăng sức mạnh và vẻ đẹp của bàn tay. Cũng như những phần còn lại của con người anh, bàn tay và cánh tay anh cũng rất đẹp.



"Em chưa bao giờ đạt cực khoái đúng không?" – Anh thì thầm vào tai cô.



Grace mắc nghẹn miếng kẹo hạnh nhân. "Đây không phải là chỗ để nói về chuyện đó."



"Đúng thế phải không?" – anh hỏi. "Đó chính là lý do tại sao..."



"Không phải vậy." – cô ngắt lời anh. "Thực tế là tôi đã từng có rồi."



Được, nói vậy là nói dối, nhưng anh không cần phải biết sự thật.



"Với một người đàn ông à?"



"Julian!" – cô cướp lời – "Điều gì khiến anh và Selena cứ muốn đem chuyện riêng tư của tôi ra mà nói nơi công cộng thế?"



Anh cúi đầu thấp chút nữa sát với cổ cô đến nỗi cô có thể cảm thấy hơi thở anh đang phả vào da mình, có thể ngửi thấy mùi thơm trong lành, ấm áp toát ra từ người anh. "Em biết không, Grace. Tôi có thể khiến em sung sướng và hạnh phúc ở mức em không thể tưởng tượng nổi."



Cô rùng mình. Cô tin điều anh nói.



Quá dễ để anh có thể cho phép anh chứng minh điều mình nói.



Nhưng cô không thể. Làm vậy là không tốt và cho dù anh có nói gì đi nữa thì điều đó cũng sẽ làm cô phiền lòng. Và sâu trong tâm khảm, cô ngờ rằng điều đó cũng khiến anh chẳng vui thích gì.



Cô khẽ vươn thẳng người lên và bắt gặp anh mắt anh. "Có bao giờ anh nghĩ rằng tôi không muốn điều đó không?"



Câu nói của cô có vẻ khiến anh bị sốc. "Sao có thể có chuyện đó được?"



"Tôi đã nói với anh rồi. Sau này, nếu tôi có quan hệ tình cảm với một người đàn ông, tôi không chỉ muốn thể xác của anh ta. Cái tôi muốn là trái tim anh ta cơ."



Julian nhìn môi cô với con mắt đói khát. "Tôi có thể đảm bảo với em rằng em sẽ có được nó."



"Không, tôi không nghĩ vậy."



Bỏ tay khỏi người cô như vừa lãnh từ cô một cái tát, anh đứng thẳng người lên.



Grace biết rằng mình vừa chạm phải một dây thần kinh khác của anh. Vẫn muốn khám phá thêm về anh, cô quay lại ngước nhìn anh. "Tại sao việc tôi đầu hàng anh lại quan trọng với anh như vậy? Chẳng lẽ nếu tôi không thoả hiệp thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra với anh sao?"



Anh cười cay đắng. "Em nói như thể vẫn còn có chuyện gì đó tồi tệ hơn nữa có thể xảy ra."



"Vậy thì tại sao anh không thể vui vẻ tận hưởng thời gian anh ở đây với tôi mà không cần..." – cô hạ thấp giọng – "làm tình?"



Mắt anh toé lửa. "Tận hưởng cái gì? Tận hưởng việc biết mọi người để rồi khuôn mặt mọi người sẽ ám ảnh tôi vĩnh viễn sao? Em nghĩ tôi có thể vui vẻ được không khi nhìn mọi vật xung quanh và biết chắc rằng chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ lại bị lôi vào cái hố đen trống rỗng nơi đó tôi chỉ có thể nghe mà không thấy gì cả, không thể cảm nhận, ăn hay ngửi, ở nơi đó dạ dày tôi lúc nào cũng quằn quại vì đói còn cổ họng tôi thì cháy khô bởi một cơn khát không bao giờ nguôi? Em là thứ duy nhất mà tôi được phép hưởng thụ. Vậy mà em lại chối không cho tôi đặc ân đó."



Nước mắt cô chỉ chực trào ra trước những lời của anh. Cô không muốn làm anh tổn thương. Thực sự cô không muốn.



Nhưng chuyện này nghe rất giống thủ đoạn đánh vào lòng thương cảm mà Paul đã dùng để đưa cô lên giường và những việc Paul làm đã xé nát trái tim cô.



Sau khi cha mẹ cô mất, Paul tuyên bô sẽ quan tâm chăm sóc cho cô. Anh ta đã đến an ủi cô và ôm cô vào lòng. Sau đó, cô đã tin tưởng trao thân cho anh ta, nhưng rồi anh ta đã xúc phạm cô một cách tàn tệ và độc ác, đến nỗi bây giờ những vết thương đó vẫn còn khắc sâu trong tâm hồn cô.



"Tôi rất xin lỗi, Julian. Thực sự tôi rất xin lỗi anh. Nhưng tôi không thể làm chuyện đó được." Cô rời khỏi thang cuốn và đi ngược lại qua các gian hàng.



"Vì sao?" – Julian hỏi khi anh và Selena đuổi kịp cô.



Cô phải giải thích thế nào để anh hiểu đây? Đêm đó Paul đã làm cô bị tổn thương nghiêm trọng. Anh ta đã không thèm đếm xỉa gì đến cảm giác của cô. Cô đã van xin anh ta dừng lại, nhưng anh ta vẫn cố tình.



"Nghe này, lần đầu tiên thì sẽ bị đau." – Paul nói. "Lạy Chúa, em đừng có khóc nữa. Chỉ cần một phút nữa anh sẽ xong thôi và em có thể đi."



Đến lúc anh ta xong, cô cảm thấy nhục nhã và đau đớn đến nỗi khóc mất mấy ngày.



"Grace?" - Giọng Julian vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. "Có chuyện gì vậy?".



Cô gắng hết sức để kìm nước mắt lại. Cô sẽ không khóc. Không thể khóc ở nơi công cộng thế này. Cô không muốn bị thương hại.



"Không có gì đâu." – Cô trả lời.



Cảm thấy cần không khí trong lành để thở, mặc dù bên ngoài không khí có thể còn nóng nực và oi bức hơn cả hơi nước, cô đi thẳng ra cánh cửa ngách của cửa hàng Brewery về phía con đường nhỏ dành để đi dạo mát.



Julian và Selena đi theo sau.



"Grace, vì sao em khóc?" – Julian hỏi.



"Đó là vì Paul." – Cô nghe thấy Selena thì thầm với Julian.



Grace liếc nhìn Selena trong khi cố gắng kiềm chế bản thân. Hít một hơi thở nặng nhọc, cô quay lại nói với Julian. "Tôi ước gì mình có thể dễ dàng buông mình lên giường với anh, nhưng tôi không thể. Tôi không muốn bị sử dụng như vậy và tôi cũng không muốn sử dụng anh theo cách đó! Anh có hiểu điều tôi nói không?"



Hàm anh cứng lại, anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác.



Grace nhìn theo hướng của anh thì thấy một nhóm sáu người đua mô tô trông bộ dạng hầm hố đang đi thẳng về phía họ. Những bộ quần áo da họ đang mặc chắc hẳn phải rất khó chịu trong thời tiết nóng nực này, nhưng dường như họ không để ý đến điều đó, vì họ đang trêu chọc nhau và cười đùa rất vui vẻ.



Đúng lúc đó, Grace nhìn thấy người phụ nữ đi cùng họ. Người phụ nữ có dáng đi khoan thai, quyến rũ có thể sánh đôi với dáng đi ung dung, đẹp mắt của Julian. Người phụ nữ đó cũng sở hữu một vẻ đẹp hiếm có có thể đánh bại bất cứ diễn viên hay người mẫu nào.



Người phụ nữ cao, tóc vàng, trên người mặc một chiếc áo da mỏng buộc dây để hở lưng, cổ và một chiếc quần soóc ngắn bó sát thân hình khiến Grace sẵn sàng chết để đánh đổi.



Và người phụ nữ đó bỗng đi chậm lại, tụt lại phía sau những người đàn ông và kéo cặp kính râm trễ xuống mũi nhìn Julian chằm chằm.



Lòng Grace thắt lại.



Ôi, Chúa nhân từ, chuyện này không hay rồi. Không một ai trong số những tay đua mô tô thô ráp và rắn như đinh kia có vẻ thuộc loại sẽ khoan dung cho bạn gái mình nhìn bất kỳ một người đàn ông nào khác. Và cô thì không hề muốn thấy vụ đánh nhau nào ở đường đi dạo này.



Grace nắm tay Julian kéo anh sang hướng khác.



Nhưng anh không chịu đi.



"Đi nào, Julian." – Cô nói giọng gấp gáp. "Chúng ta phải quay lại vào trong kia."



Anh vẫn không nhúc nhích.



Anh nhìn chòng chọc vào đám người đua xe mô tô như thể muốn ăn tươi nuốt sống họ. Rồi, trong chớp mắt, anh vùng khỏi bàn tay cô và lao về phía trước. Anh túm lấy cổ áo sơ mi của một người trong đám đua mô tô.



Grace lặng người đi nhìn Julian đấm mạnh vào hàm người đàn ông kia.