Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 109 : Thật sự thoải mái
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
“Các người không cần lo lắng, mặc dù bệnh nhân toàn thân có nhiều chỗ bị thương ngoài da, nhưng vô cùng may mắn là không có tổn thương tới tim gan tỳ phổi bên trong, chỉ là phía sau lưng bởi vì chịu đựng vật cứng đập vào nên cần phải ở trong bệnh viện quan sát vài ngày, ngoài ra cũng không có gì đáng lo…”
Ngoài cửa phòng cấp cứu, bác sĩ máy móc nói kết quả khám bệnh còn chưa xong, Tô Noãn liền vội vàng đẩy cửa vào, Thái Luân Tư và Kiều nhìn nhau một cái, ngầm hiểu lẫn nhau cười cười, đem tầm mắt ném về phía giày cao gót ngồi trên ghế ở hành lang.
“Lục bộ thế nhưng lại lén vận dụng quan hệ đi quân đội điều động binh lính trinh sát, trái ngược với sự hiểu biết đơn giản của chúng ta.”
Thái Luân Tư hai tay bỏ vào túi quần tựa người vào tường, nhìn cánh cửa phòng vẫn còn đung đưa, trong mắt hiện lên dịu dàng nở nụ cười:
“Kiều, cậu có thể chuẩn bị tiền lì xì uống rượu mừng rồi đó.”
Kiều liếc nhìn Thái Luân Tư, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) sáng tỏ hé miệng cười, trước khi bác sĩ chuẩn bị đi, gọi bác sĩ lại dặn dò bảo:
“Bác sĩ, nếu chốc lát nữa có người hỏi thương thế của bệnh nhân bên trong, ông hãy nói thật nghiêm trọng vào.”
Đối mặt bác sĩ không hiểu, Kiều vừa định giải thích, Thái Luân Tư liền ngăn cản y tá vừa muốn đi vào phòng cấp cứu, thay Tô Noãn cầm lấy dụng cụ xử lý vết thương trong tay cô ta:
“Những thứ này cũng từ từ, chờ có người tới rồi cô hãy tiếp tục đi vào giúp cô ấy bôi thuốc.”
Tô Noãn vén lên tấm màn trắng liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ngồi ở bên giường, anh đang cúi đầu cài nút áo sơ mi, Tô Noãn nhìn sang vừa đúng lúc nhìn thấy miếng băng trắng ở bên dưới lớp áo sơ mi của anh, Lục Cảnh Hoằng nghe thấy tiếng bước chân cũng ăn ý ngẩng đầu.
Ngũ quan xưa nay tinh xảo sáng láng có chút trầy xước cùng vết máu lắng đọng, cặp mắt kính trên sóng mũi đã không thấy đâu, con ngươi thâm thuý ẩn giấu phía sau tròng kính nhìn Tô Noãn giống nhau bị thương trên mặt, hơi nhíu mày:
“Tại sao không cho người giúp em xử lý vết thương trên mặt, y tá đâu?”
“Chú ba trong nhà, không phải nói muốn đi kinh thành xem triển lãm tranh sao? Dù sao buổi chiều chị cũng không có làm gì, hay là theo thím đi đi!”
Cơ Tố Thanh bị Lục Cảnh Ngưng kéo đi về phía thang máy, chỉ là trước khi đi vào thang máy lại quay đầu nhìn về phía Tô Noãn, giống như thật sự có gì muốn nói với Tô Noãn, há miệng, rồi lại nhịn xuống không nói, đi theo bọn người Lục Cảnh Ngưng vào thang máy.
Khi cửa thang máy mau khép lại thì Lục Cảnh Ngưng đưa tay ngăn cản cửa thang máy khép lại, liếc mắt nhìn Cơ Tố Thanh vẫn còn đang phân vân đấu tranh do dự, hướng về phía Tô Noãn đang chuẩn bị vào phòng bệnh hô lên:
“Tiểu Noãn, chờ khi vết thương em trai tốt lên có thời gian em đến nhà chị ba ngồi chơi một lát, chị ba nói không đuổi em rồi!”
Tô Noãn thân thể đột nhiên chấn động, quay đầu lại chỉ nhìn thấy qua cửa thang máy đang khép lại Lục Cảnh Ngưng bị Cơ Tố Thanh khinh bỉ bằng nửa con mắt, Lục Cảnh Ngưng chỉ là cười cười nhìn Tô Noãn, mà đổi lại các vị khác cũng kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau:
“Không phải các người sớm cũng không biết sao? Sớm biết vậy tôi sẽ không giả bộ làm như cái gì cũng không biết.”
“Không phải bà không biết chuyện kia sao?”
Thì ra tất cả các bà đều biết rõ chuyện của Lục Thiếu Thần, nhưng không một ai đứng ra phản đối…
Tô Noãn đứng nhìn thang máy khép lại thật lâu, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) khó có thể tự khống chế nước mắt chảy xuống, bờ vai bỗng nhiên có một đôi tay, đem cô ôm vào trong lòng, Tô Noãn rúc vào trong người anh, ngẩng khuôn mặt ngấn lệ nhìn Lục Cảnh Hoằng:
“Anh là cố ý sao?”
Lục Cảnh Hoằng nhìn theo cô nhìn về phía thang máy, một lúc lâu sau khẽ lên tiếng: “Đây là phương pháp đơn giản mau lẹ nhất để cho chị ba chấp nhận chúng ta, anh…. Không muốn chờ đợi thêm nữa.”
Tô Noãn cảm động cười một tiếng, nước mắt ươn ướt, bỗng nhiên ôm lấy Lục Cảnh Hoằng, cảm giác được anh bởi vì vết thương mà run rẩy, ngón chân đặt cằm lên bờ vai anh, chỉ là mở to mắt nhìn Niếp Hiểu Dĩnh cách đó không xa.