Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 110 : Đại kết cục

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Edit: Hiểu Đồng



Beta: Tuyết Ảnh Nhi



Niếp Hiểu Dĩnh lại xuất hiện ở đây, trong đầu Tô Noãn hiện ra suy nghĩ đầu tiên là bởi vì Ninh Nhi cũng ở trong bệnh viện này, mà không phải bởi vì Tô Noãn cô ở đây, không hiểu tại sao lại cảm thấy như vậy, cô nghĩ có lẽ là kết quả của việc tích luỹ từng ngày mà thôi.



Tình thương của mẹ Niếp Hiểu Dĩnh cô hưởng thụ không nổi, cho tới nay đều chỉ thuộc về một mình Ninh Nhi, Tô Noãn nghĩ như vậy, buông Lục Cảnh Hoằng ra nắm tay anh định đi vào phòng bệnh, lại nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh từ trong góc lại đột nhiên đi về phía trước vài bước: “Tiểu Noãn.”



Âm thanh nghẹn ngào muốn nói lại thôi, Tô Noãn nghe thấy dáng vẻ chần chờ của Niếp Hiểu Dĩnh, quay đầu lại nhìn thấy trong mắt Niếp Hiểu Dĩnh đọng lại giọt lệ giống như sương sớm, Tô Noãn như cũ muốn biết, nước mắt này rơi xuống có thể biến thành thuỷ tinh hay không.



Người mẹ cao quý xinh đẹp này có phải hay không muốn đến van xin cô bỏ qua cho Ninh Nhi, nghĩ muốn lấy tình lấy lý nói rõ, để cho cô hiểu được thân thể Ninh Nhi không thích hợp đi vào nơi ngục giam tối tăm, chỉ thích hợp ở trong thành bảo hưởng thụ sự yêu thương cùng quan tâm của mọi người?



Tô Noãn ngơ ngác nhìn Niếp Hiểu Dĩnh, ánh mắt thẳng thắn như vậy làm cho thân thể Niếp Hiểu Dĩnh hơi run rẩy, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hai mắt chất vấn của Tô Noãn, vô luận là vì Ninh Nhi hay đơn thuần vẫn là nhớ tới Tô Noãn, bà ở trước mặt Tô Noãn cũng đã không nói được lời lẽ nghiêm khắc, bà nợ Tô Noãn nhiều lắm, nhiều đến cuộc đời này không thể bù đắp lại sai lầm.



Lục Cảnh Hoằng chợt khoát tay lên đầu vai cô, Tô Noãn bèn ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vừa lúc rũ mắt xuống, anh dịu dàng sờ sờ đầu cô, “Em vào trong chờ anh, anh ra ngoài một chuyến.”



Tô Noãn cơ hồ ngay lập tức biết được Lục Cảnh Hoằng muốn cho cô và Niếp Hiểu Dĩnh cơ ở cùng một mình, cô không nghĩ Lục Cảnh Hoằng vì sao đột nhiên muốn giúp Niếp Hiểu Dĩnh, nhưng cô như cũ sẽ không từ chối ý của Lục Cảnh Hoằng, gật gật đầu: “Anh muốn đi đâu một lát em sẽ đi với anh, bây giờ anh vào nghỉ ngơi đi.”



Lục Cảnh Hoằng không có cự tuyệt an bài của Tô Noãn, anh vào phòng bệnh đồng thời Tô Noãn liền quay đầu lại liếc nhìn Niếp Hiểu Dĩnh, sau đó đi về phía cửa cầu thanh cuối hành lang, cô biết Niếp Hiểu Dĩnh sẽ tự động đi theo qua, nếu Niếp Hiểu Dĩnh thật sự là muốn tới cầu cạnh cô, cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt không có người ngoài này.



Niếp Hiểu Dĩnh đứng yên lặng bên ngoài cửa, nhìn bóng lưng Tô Noãn trong cầu thang mờ tối, hai chân không di chuyển được, chỉ là lẳng lặng nhìn Tô Noãn, khoé mắt lại chảy ra một ít nước mắt, bà tự nhiên cũng nhìn thấy hai má sưng đỏ của Tô Noãn, bà định thử vươn tay, chỉ là còn chưa chạm vào Tô Noãn liền e sợ rút về, đôi tay xoắn vặn bên người.



“Muốn nói gì thì nhân tiện bây giờ nói hết một hơi đi, tôi không có nhiều thời gian rãnh rỗi đâu, huống chi, giữa chúng ta, cũng không có gì có thể nói, ngoại trừ cãi nhau.”



Tô Noãn đột nhiên xoay người lại, khoé môi dần dần hiện ra một nụ cười một giọng nói ngọt ngào, giống như một loại trái cây sữa ngọt ngấy như vậy, thế nhưng giữa nụ cười như vậy lại ẩn chứa càng nhiều hơn nữa là một loại châm chọc cùng lạnh nhạt được che giấu.



Niếp Hiểu Dĩnh thấy Tô Noãn nói chuyện lạnh lùng như vậy, nước mắt không được khống chế chảy xuống, yên tĩnh bên ngoài cửa sổ hành lang cứ thế kéo dài không chịu mất đi, bà ngập ngừng lấy tay che kín bờ môi, từng bước tiến lại gần Tô Noãn, lại phát hiện Tô Noãn lui về phía sau hai bước thì không dám tới gần thêm chút nữa, đành phải đứng xa xa nhìn đôi mắt phượng ánh lên tia sáng xinh đẹp và thanh u lãnh đạm.



Chẳng bao lâu sau, bọn bà đều có một đôi mắt phượng giống nhau, bọn bà là mẹ con, nhưng chưa từng có một chút tình cảm mẹ con với nhau, thậm chí ngay cả một giây cũng chưa từng có, đã từng là do bà keo kiệt ban cho, bây giờ là Tô Noãn khinh thường đón nhận.



“Con, một… Bị thương có nặng không, có gọi bác sĩ điều trị không?”



Tô Noãn không có mở miệng, trầm mặc nhìn bà, Niếp Hiểu Dĩnh cổ họng tắc nghẽn, không phát ra được một tiếng nào, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) yên tĩnh trong cầu thang, thật dài lâu không có một chút tiếng vang, khi Tô Noãn chuẩn bị lướt qua Niếp Hiểu Dĩnh rời đi thì bà lại đột nhiên mở miệng: “Tiểu Noãn, muốn như thế nào con mới bằng lòng tha thứ cho mẹ, con nói cho mẹ biết, cái gì mẹ cũng đồng ý đi làm.”



Niếp Hiểu Dĩnh cuống quýt nắm lấy tay Tô Noãn, bà run rẩy một cái cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng đôi mắt hốt hoảng đau xót để lộ bà bất an không yên, Tô Noãn rất nhanh mạnh mẽ rút tay mình về: “Tôi nhớ tôi đã nói rồi, tôi không thích người xa lạ đột nhiên đụng vào tôi.”



Người xa lạ… Ba chữ làm cho nước mắt Niếp Hiểu Dĩnh trong nháy mắt ngừng chảy, hai tay của bà sững sờ dừng lại trong không trung, Tô Noãn cũng đã không hề cho bà cơ hội, Niếp Hiểu Dĩnh yên lặng, lập tức liền đuổi theo nắm tay Tô Noãn, quên mất tao nhã, quên mất đã từng chán ghét, chỉ là ưu tư ngưng mắt nhìn gò má lạnh nhạt của Tô Noãn: “Tiểu Noãn, cho… mẹ một cơ hội nữa, mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, mẹ sẽ không tiếp tục… sẽ không tiếp tục…”



Rõ ràng là đối mặt với Tô Noãn đưa ra lời hứa hẹn, đáng tiếc đến cuối cùng lại không nói nên lời những gì mình từng nói và làm qua khiến người khác sợ hãi, những gì làm tổn thương Tô Noãn hiện giờ hàng đêm cứ quanh quẩn ở trong giấc mơ của bà, để cho bà mỗi một phút mỗi một giây nhận lấy lương tâm khiển trách của mình, bà đã từng thiếu chút nữa tự tay giết chết con gái của bà cùng người đàn ông bà yêu.



“Mẹ biết để cho con nhất thời trong chốc lát tha thứ mẹ là không được, mẹ có thể đợi, chỉ cần con muốn, cho dù là Mị Ảnh, mẹ cũng có thể cho con, chỉ cần con có thể cho mẹ một cơ hội bù đắp cho con.”



Tô Noãn quay lưng lại, từng âm thầm hạ quyết tâm không khổ sở vì cái gọi là thâm tình kia nữa, mà giờ phút này trong mắt cô không nhịn được có giọt lệ trong suốt, chẳng lẽ đây là do hiệu ứng như chân với tay tạo thành ảnh hưởng sao?



Nhưng mà, Tô Noãn lại không muốn thoả hiệp, cô quay lại nhìn chằm chằm vẻ mặt áy náy tự trách của Niếp Hiểu Dĩnh, nở nụ cười châm chọc, trong mắt mang theo oán hận xoá không hết, chậm rãi gằng từng tiếng nói: “Thật sự cái gì cũng nguyện ý cho tôi sao? Vậy trả lại cho tôi tất cả những gì đã mất đi, tuổi thơ không trọn vẹn, cảm giác công bằng, cha của tôi, hạnh phúc của tôi cũng bởi vì không có mẹ mà bỏ lỡ tất cả tất cả.”



Tô Noãn một hơi nói xong, khoé mắt có lệ xẹt qua, lời của cô giống như một con rắn độc thè lưỡi gắt gao liếm lên cổ Niếp Hiểu Dĩnh, khiến cho bà có chút ngạt thở, nhất là khi nghe được câu “Bởi vì không có mẹ mà bỏ lỡ tất cả tất cả” kia thì toàn thân Niếp Hiểu Dĩnh đều run rẩy, đôi tay chậm rãi trợt xuống.



Khi Tô Noãn đang chân trần chạy băng băng đi theo Tô Chấn Khôn trên vùng đất lạnh băng ở Thanh Nham Môn thì bà đang nằm trên chiếc giường công chúa ấm áp hoa lệ, lời nói dịu dàng nhẹ nhàng dỗ Ninh Nhi đang gào khóc đòi ăn trong lòng, bà đã sớm quên bà còn từng có một đứa con.



Bà từ bỏ đứa bé sinh ra từ trong khổ nạn, đồng thời từ chối làm mẹ đứa bé kia.


“Các người cho là như vậy sẽ kết thúc sao? Sẽ không, tôi sẽ không thành toàn cho các người, các người nhất định phải sống thật tốt, nhất định phải sống lâu trăm tuổi, như vậy mới là trừng phạt tốt nhất!”



Lý Tư Đặc hô to, sau đó giống như một đoạn cây bị chặt đứt, bỗng nhiên ngã quỵ, một lần nữa trở về sự yên tĩnh, giống như là trái đất lần đầu tiên toả sáng.



Tô Noãn trong thời gian một giây khi Lục Cảnh Hoằng buông cô ra, liền lao ra khỏi ngực của anh, cầm theo tà váy áo cưới chạy về phía sau, cô nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh cả người đẫm máu nằm trên mặt đất, hai chân run run, ngã ngồi bên cạnh Niếp Hiểu Dĩnh tại sao lại là bà… Tô Noãn từ đầu tới cuối đều không thể tin, là Niếp Hiểu Dĩnh giúp cô và Lục Cảnh Hoằng đỡ viên đạn, không phải bà yêu thương Ninh Nhi sao? Nhìn thấy Lý Tư Đặc thay Ninh Nhi “báo thù”, bà không phải nên vui sướng sao? Vì sao phải giúp bọn cô, là muốn cứu bọn cô sao?



Cù Dịch Minh đã vội chạy tới bên cạnh Niếp Hiểu Dĩnh, ông vừa đè lại miệng vết thương của Niếp Hiểu Dĩnh, vừa an ủi Niếp Hiểu Dĩnh hấp hối, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) nếp nhăn nơi khoé mắt càng phát ra rõ ràng, Tô Noãn nhìn thấy ông cúi đầu nháy mắt chảy xuống giọt lệ trộn lẫn vào trong máu đang chảy của Niếp Hiểu Dĩnh, Cù Dịch Minh vẫn luôn nhẹ giọng nói chuyện với Niếp Hiểu Dĩnh: “Hãy chịu đựng, tôi biết là rất đau, đừng ngủ, xe lập tức tới ngay, chỉ cần đi bệnh viện là sẽ không có việc gì rồi.”



“Hiểu Dĩnh, không phải bà nói là muốn cho Tiểu Noãn biết bà rất hối hận sao, rất muốn làm một người mẹ tốt của con bé sao? Bà xem, Tiểu Noãn đang bên cạnh bà này, nếu như bà ngủ, thì vĩnh viễn sẽ không biết được Tiểu Noãn có đồng ý tha thứ cho bà hay không?”



Tô Noãn được Lục Cảnh Hoằng ôm vào trong ngực, cô lại đứng lên không nổi, cứ ngồi chồm hổm bên cạnh Niếp Hiểu Dĩnh, tiếng huyên náo xung quanh cũng đều bị cô ngăn cản ở thế giới bên ngoài, cô chỉ là nhìn chằm chằm Niếp Hiểu Dĩnh, vẻ mặt trở nên hoang mang và trống rỗng.



Kết cục như vậy đối với cô mà nói hết sức tàn nhẫn, cô chỉ là hận Niếp Hiểu Dĩnh, chứ chưa từng nghĩ muốn cho bà chết đi, tại sao tất cả mọi người đều muốn dùng cái chết để có được sự tha thứ của cô hoặc là để cô ghi nhớ? Cô nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh trong lòng Cù Dịch Minh trưng ra nụ cười, bà khó khăn quay đầu, hình ảnh Tô Noãn áo lụa trắng tinh dưới ánh mặt trời rọi vào trong con mắt bà dần dần tan biến, Niếp Hiểu Dĩnh giật giật miệng, dịu dàng nỉ non: “Tiểu Noãn, Tiểu Noãn, Tiểu Noãn, tha thứ cho mẹ…, mẹ… biết sai rồi…”



—————



Tô Noãn một thân quần áo màu đen, đứng ở trong nghĩa địa, trên đầu cô quấn một mảnh khăn lụa màu đen, chặn lại những người khác chú ý tới cô, Lục Cảnh Hoằng cũng một thân âu phục màu đen đứng bên cạnh cô, tay bọn họ nắm chặt vào nhau.



Lễ tang của Niếp Hiểu Dĩnh cô không có tham dự, cho dù là Niếp Hiểu Dĩnh bởi vì cô nên mới chết, cho dù Niếp Hiểu Dĩnh đỡ một phát súng cho cô, nhưng như cũ cô cũng không thể khôi phục vướng mắc trong lòng, đợi cho cô nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện thì Niếp Hiểu Dĩnh đã hoá thành một nắm tro cốt chôn vùi dưới lòng đất mãi mãi.



Ảnh chụp trên bia mộ là dáng vẻ Niếp Hiểu Dĩnh khi sáng chói nhất, trẻ tuổi, xinh đẹp không gì sánh được, khoé miệng thuỷ chung mang theo ý cười dịu dàng, là một người phụ nữ rất dịu dàng, nhìn ảnh chụp, rất khó liên tưởng tới bà và quý phu nhân tàn nhẫn đối đãi với Tô Noãn là cùng một người.



Tô Noãn ngồi xổm xuống trước mộ bia, đưa tay vuốt ve tấm ảnh trắng đen, Niếp Hiểu Dĩnh phong tình vạn chủng bây giờ chỉ tồn tại ở trong tấm hình này, còn lại, là dưới tấm mộ bia ở một nơi nho nhỏ này. Trong túi áo của cô để một tấm ảnh gia đình, trong đó có cô, có Niếp Hiểu Dĩnh, còn có Tô Chấn Khôn, ảnh chụp là do Cù Dịch Minh giao cho cô, tấm hình này Tô Noãn từng nhìn thấy trong túi xách tay của Niếp Hiểu Dĩnh.



Niếp Hiểu Dĩnh là một người phụ nữ mâu thuẫn, nếu như oán hận Tô Chấn Khôn như vậy, tại sao còn phải lưu lại tấm hình bị buộc phải chụp này, có lẽ đến chết bà cũng không làm rõ được cảm tình của mình dành cho Tô Chấn Khôn, Tô Noãn cảm thấy, Niếp Hiểu Dĩnh hẳn là thích Tô Chấn Khôn, chẳng qua phần thích này từ sau khi yêu Cù Dịch Minh bị bà bỏ qua hoàn toàn.



Lục Cảnh Hoằng đi tới, đặt một bó hoa cúc ở trước mộ bia, vây quanh dung nhan đã từng xinh đẹp này, đỡ Tô Noãn đứng lên, để cô rúc vào trên vai mình, sau đó hai người đứng thật lâu.



Thời tiết khá tốt, không có bất kỳ dư âm thương cảm, Tô Noãn nghĩ, cô chỉ là nhận lời thỉnh cầu của Cù Dịch Minh nên mới tới nơi này vấn an Niếp Hiểu Dĩnh, cô không tìm thấy được bất kỳ thương cảm nào tới trả cho linh hồn biến mất này.



Nếu không có Cù Dịch Minh, cô có tới đây hay không, có vài điều vẫn chưa rõ, bời vì cô còn chưa có nghĩ kỹ tới vấn đề này, xuất phát từ nội tâm nghĩ tới việc tha thứ Niếp Hiểu Dĩnh, cho dù bà dùng sinh mạng của bà để sám hối.



“Noãn Nhi, chúng ta về thôi.”



Lục Cảnh Hoằng khẽ nghiên đầu nhìn cô một cái, phấn trang điểm trên mặt Tô Noãn còn chưa bôi, có chút tái nhợt, lại hàm chứa nụ cười, cô nhẹ nhàng lên tiếng, liền theo anh rời đi.



Vài ngày sau đó quả thật vẫn luôn rất yên bình, cho đến khi có người của bộ quốc an tới cửa mang Lục Cảnh Hoằng đi hỗ trợ điều tra, Tô Noãn mới nhớ tới câu nói Lý Tư Đặc nói trước khi chết, anh ta ngay cả đã chết cũng không để cho bọn họ được bình yên.



“Lục Cảnh Hoằng tiên sinh, trước đó không lâu chúng tôi có nhận được tin báo, sau khi điều tra chúng tôi tình nghi anh có liên quan đến hoạt động làm gián điệp cho thương nhân, mời anh theo chúng tôi về hợp tác điều tra.”



Sau khi kinh ngạc đi qua Tô Noãn ngược lại lo lắng, Lục Cảnh Hoằng thản nhiên quan sát kỹ người đối diện, anh siết chặt bàn tay lạnh lẽo của Tô Noãn trong lòng bàn tay, tay chồng lên nhau, đều có một chiếc nhẫn sáng chói.



Lục Cảnh Hoằng trước khi cùng bộ công an đi, ôm lấy Tô Noãn, trước khi buông ra hạ giọng nói bên tai cô: “Tin tưởng anh, chờ anh trở lại”, ngữ điệu dịu dàng kiên định đè xuống dự cảm bất an trong lòng Tô Noãn, không bao lâu Thái Luân Tư tới, Tô Noãn đoán được có thể là Lục Cảnh Hoằng gọi anh ta tới, Lục Cảnh Hoằng cũng lo lắng để cô một mình đối diện chuyện như vậy thì bất ngờ xảy ả biến cố, điện thoại trong nhà cũng không có ngừng reo, là người của Lục gia sau khi nhận được tin đã gọi tới trấn an cô… Còn có Cù Dịch Minh.



Tô Noãn ở trước mặt bọn họ không có ra vẻ quá nhiều sợ hãi, nhưng mà sau khi cúp điện thoại đôi mắt của cô liền đỏ lên.



Thái Luân Tư nhìn cô, người phụ nữ nhỏ bé này sợ hãi, lại liều mạng trấn định, tuổi của cô còn chưa đủ để chịu đựng hỗn loạn cùng phiền toái sau khi sau khi Lục Cảnh Hoằng bị đưa đi, khó trách Lục Cảnh Hoằng cứ luôn nhấn mạnh anh phải bồi ở bên cạnh cô.



Giờ phút này Tô Noãn đang dùng một loại ánh mắt tín nhiệm cùng khẩn cầu nhìn anh, cô hy vọng anh có thể giúp đỡ Lục Cảnh Hoằng, anh bỗng nhiên không đành lòng để cho cô thất vọng, vì thế nhàn nhạt nở nụ cười, một bàn tay vỗ nhè nhẹ vào bả vai cô: “Yên tâm đi, giao cho tôi, tôi lập tức đi điều tra ra ngay kẻ nào đã tung ra tin tức này.”



Tô Noãn chỉ là gật gật đầu, nắm điện thoại còn chưa buông, suy nghĩ rối loạn mà mơ hồ, Thái Luân Tư cũng bất lực, điều duy nhất anh có thể làm là để cho Tô Noãn an tâm, còn mình thì đi tìm xem ai là kẻ đã tung ra tin tức này cho bộ công an.